23/9/25

Rối loạn trương lực cơ là gì? Một chứng rối loạn gây suy nhược nhưng lại ít được chẩn đoán

Dystonia tends to worsen with fatigue, stress and negative emotional states (Getty/iStock)

Natalia Brandín de la Cruz

Rối loạn trương lực cơ là một rối loạn của hệ thần kinh trung ương có thể xuất hiện ở mọi lứa tuổi

Khi nghĩ đến rối loạn vận động, chứng run liên quan đến bệnh Parkinson có lẽ là điều đầu tiên chúng ta nghĩ đến. Tuy nhiên, còn có những tình trạng khác cũng gây suy nhược không kém và ít được biết đến hơn, ảnh hưởng sâu sắc đến chất lượng cuộc sống của những người mắc phải.

Một trong số đó là chứng loạn trương lực cơ, một rối loạn của hệ thần kinh trung ương có thể xuất hiện ở mọi lứa tuổi và ảnh hưởng đến không dưới 1% dân số thế giới. Chứng bệnh này đặc trưng bởi các cơn co thắt cơ không tự chủ kéo dài hoặc ngắt quãng, có thể gây ra các chuyển động và tư thế vặn xoắn bất thường, thường kèm theo đau và biến dạng khớp. Các chuyển động loạn trương lực cơ cũng có thể liên quan đến chứng run.

Chứng loạn trương lực cơ có xu hướng trở nên trầm trọng hơn khi mệt mỏi, căng thẳng và các trạng thái cảm xúc tiêu cực, nhưng sẽ cải thiện khi ngủ và khi thư giãn. Cường độ của chứng bệnh cũng có thể được giảm bớt bằng cách sử dụng các thủ thuật cảm giác - các cử chỉ tự nguyện như chạm vào cằm hoặc lông mày, hoặc ngậm tăm hoặc quàng khăn quanh cổ.

Loạn trương lực cơ có thể do nhiều nguyên nhân gây ra. Nó có thể do di truyền, kết quả của một số đột biến gen ảnh hưởng đến sự dẫn truyền dopamine hoặc các mạch máu trong hạch nền não. Ngoài ra còn có loạn trương lực cơ thứ phát, hay còn gọi là loạn trương lực cơ mắc phải. Tình trạng này gây ra bởi tổn thương cấu trúc của hệ thần kinh trung ương (do chấn thương, đột quỵ, viêm não hoặc khối u), tiếp xúc với thuốc, hoặc các bệnh chuyển hóa hoặc thoái hóa. Cuối cùng, có loạn trương lực cơ vô căn, nghĩa là nguồn gốc của nó không rõ ràng. Đây là dạng phổ biến nhất.

Nhiều triệu chứng

Dạng rối loạn phổ biến nhất ở người lớn là loạn trương lực cơ khu trú hoặc đơn độc, ảnh hưởng đến một vùng cụ thể của cơ thể. Trong nhóm này, dạng phổ biến nhất và được biết đến nhiều nhất là loạn trương lực cơ cổ (co thắt cổ vẹo), ảnh hưởng đến các cơ ở cổ và đôi khi cả vai. Biểu hiện của tình trạng này là các cử động đầu từ bên này sang bên kia (như thể nói "không") hoặc lên xuống (như thể nói "có").

The most common is cervical dystonia (spasmodic torticollis), which involves the muscles of the neck and sometimes also the shoulder (Getty/iStock)

Các loại loạn trương lực cơ cục bộ khác bao gồm:
  • Co thắt mí mắt: các cử động không tự chủ của cơ mí mắt, dẫn đến chớp mắt quá mức hoặc nhắm mắt không tự chủ.
  • Chuột rút khi viết: Tình trạng này ảnh hưởng đến bàn tay và cánh tay trong các hoạt động cụ thể, chẳng hạn như viết.
  • Loạn trương lực cơ hàm mặt: tình trạng này gây ra sự co thắt cơ ở phần dưới của khuôn mặt và các cơ nông ở cổ. Đôi khi ảnh hưởng đến lưỡi.
  • Loạn trương lực thanh quản hoặc loạn trương lực co thắt: sự co thắt bất thường của các cơ điều chỉnh việc đóng mở dây thanh quản, gây khó khăn khi nói.
Ngoài loạn trương lực cơ cục bộ, còn có các dạng loạn trương lực cơ khác: loạn trương lực cơ phân đoạn, liên quan đến hai hoặc nhiều phần liền kề của cơ thể (chẳng hạn như hội chứng Meige, ảnh hưởng đến các cơ mặt, hàm và lưỡi); loạn trương lực cơ toàn thân, liên quan đến hầu hết cơ thể, bao gồm thân và chân tay; loạn trương lực cơ bán phần, ảnh hưởng đến toàn bộ một bên cơ thể; và loạn trương lực cơ đa ổ, liên quan đến hai hoặc nhiều phần riêng biệt của cơ thể.

Điều trị loạn trương lực cơ

Mặc dù loạn trương lực cơ không có cách chữa khỏi, nhưng có những phương pháp điều trị có thể cải thiện đáng kể chất lượng cuộc sống của bệnh nhân. Điều quan trọng là phải có một đội ngũ chuyên gia liên ngành bao gồm các bác sĩ thần kinh, bác sĩ vật lý trị liệu, bác sĩ trị liệu nghề nghiệp, bác sĩ trị liệu ngôn ngữ và bác sĩ tâm lý chuyên về rối loạn vận động.

Một phương pháp tiếp cận toàn diện kết hợp chăm sóc y tế, hỗ trợ tinh thần và sự đồng hành của con người có thể tạo ra sự khác biệt lớn và giúp bệnh nhân lấy lại sự tự tin.

Trong các nhóm này, vật lý trị liệu đóng một vai trò quan trọng. Nghiên cứu này tập trung vào việc tăng cường khả năng vận động, giảm đau và giúp bệnh nhân kiểm soát các cử động không tự chủ, từ đó cải thiện chức năng và mang lại cho họ sự tự chủ hơn trong cuộc sống hàng ngày.

Một số lĩnh vực nghiên cứu hiện đang được quan tâm trong lĩnh vực loạn trương lực cơ bao gồm phát triển các nghiên cứu di truyền, các liệu pháp dược lý mới và các can thiệp kích thích não.

Một tình trạng suy nhược

Theo dữ liệu từ Hiệp hội Thần kinh học Tây Ban Nha, hơn 20.000 người bị ảnh hưởng bởi một số loại loạn trương lực cơ ở Tây Ban Nha.

Tuy nhiên, con số này có thể còn cao hơn nữa vì loạn trương lực cơ là một trong những rối loạn vận động ít được chẩn đoán nhất. Nó thường bị nhầm lẫn với chứng run Parkinson và run vô căn, cũng như các chứng tics, giật rung cơ (một loại vận động nhanh, không tự chủ khác), rối loạn vận động tâm lý và thậm chí là vẹo cột sống.

Dystonia is often confused with Parkinson’s tremor and essential tremor (PA)

Đây là một căn bệnh gây suy nhược cơ thể nghiêm trọng, và ảnh hưởng của nó đến chất lượng cuộc sống không chỉ giới hạn ở những khó khăn về thể chất - bản chất mãn tính của chứng loạn trương lực cơ khiến bệnh nhân thường bị căng thẳng, lo lắng và trầm cảm.

Để dễ hình dung, hầu hết các thành viên của Hiệp hội Loạn trương lực cơ Tây Ban Nha (ALDE) có tỷ lệ khuyết tật được công nhận từ 33% đến 65%. Trong nhiều trường hợp, tỷ lệ này còn cao hơn.

Những người mắc chứng bệnh này thường không muốn nói về những gì đang xảy ra với họ hoặc xuất hiện trước công chúng, điều này khiến căn bệnh càng trở nên vô hình. Đau đớn dai dẳng, rối loạn cảm xúc và kỳ thị xã hội khiến nhiều người trong số họ phải sống cuộc sống ẩn dật.

Nguồn lực và hỗ trợ

Có một số tổ chức cung cấp hỗ trợ, thông tin và nguồn lực cho những người bị ảnh hưởng bởi chứng loạn trương lực cơ và gia đình của họ:
  • Các hiệp hội bệnh nhân như Quỹ Nghiên cứu Y khoa Loạn trương lực cơ, Loạn trương lực cơ Châu Âu và Hiệp hội Loạn trương lực cơ Tây Ban Nha.
  • Các nhóm hỗ trợ dành cho bệnh nhân và gia đình, giúp chia sẻ kinh nghiệm và chiến lược kiểm soát bệnh.
Hiện tại, vẫn còn nhiều điều chưa biết về chứng loạn trương lực cơ. Việc thiếu hiểu biết và kỳ thị liên quan đến các rối loạn thần kinh hiếm gặp có thể cản trở việc chẩn đoán kịp thời và tiếp cận các phương pháp điều trị phù hợp.

Nâng cao nhận thức cộng đồng, đào tạo các chuyên gia chăm sóc sức khỏe và thúc đẩy nghiên cứu cơ bản và lâm sàng là những bước thiết yếu để cải thiện tiên lượng cho những người mắc chứng rối loạn này.

Các triệu chứng của chứng loạn trương lực cơ (NHS)

Các triệu chứng của chứng loạn trương lực cơ bao gồm:
  • Chuột rút và co thắt cơ không kiểm soát
  • Các bộ phận cơ thể bị vặn vẹo theo những tư thế bất thường – chẳng hạn như cổ bị vặn sang một bên hoặc bàn chân bị xoay vào trong
  • Rung giật (run rẩy)
  • Chớp mắt không kiểm soát
---

What is dystonia? The debilitating but widely underdiagnosed disorder

Dystonia is a disorder of the central nervous system that can appear at any age

When we think of movement disorders, the tremors associated with Parkinson’s disease are probably what first spring to mind. However, there are other equally debilitating and much less well-known conditions that profoundly affect quality of life for those who suffer from them.

One of these is dystonia, a disorder of the central nervous system that can appear at any age and affects no less than 1% of the world’s population. It is characterised by sustained or intermittent involuntary muscle contractions, which can cause abnormal twisting movements and postures, often accompanied by pain and joint deformity. Dystonic movements can also be associated with tremors.

Dystonia tends to worsen with fatigue, stress and negative emotional states, but improves during sleep and with relaxation. Its intensity can also be reduced by using sensory tricks – voluntary gestures such as touching the chin or eyebrows, or putting a toothpick in the mouth or a scarf around the neck.
Dystonia can be caused by a wide range of possible triggers. It can be hereditary, the result of certain genetic mutations that affect dopamine transmission or circuits in the basal ganglia of the brain. There is also secondary, or acquired, dystonia. This is caused by structural damage to the central nervous system (by trauma, stroke, encephalitis or tumours), exposure to drugs, or metabolic or degenerative diseases. Lastly, there is idiopathic dystonia, meaning its origin is unknown. This is the most common.

A wide range of symptoms

The most widespread form of the disorder in adults is focal or isolated dystonia, which affects a specific region of the body. Within this category, the best known and most common is cervical dystonia (spasmodic torticollis), which involves the muscles of the neck and sometimes also the shoulder. It manifests as head movements from side to side (as if saying “no”) or up and down (as if saying “yes”).

Other types of focal dystonia include the following:
  • Blepharospasm: involuntary movements of the eyelid muscles, resulting in excessive blinking or involuntary closing of the eyes
  • Writer’s cramp: This affects the hand and arm during specific activities, such as writing
  • Oromandibular dystonia: this causes muscle contractions in the lower part of the face and the superficial muscles of the neck. It sometimes affects the tongue
  • Laryngeal dystonia or spasmodic dysphonia: the abnormal contraction of the muscles that regulate the opening and closing of the vocal cords, causing speech difficulties.
In addition to focal dystonias, there are other varieties: segmental dystonia, which involves two or more adjacent parts of the body (such as Meige syndrome, which affects the muscles of the face, jaw and tongue); generalised dystonia, which involves most of the body, including the torso and limbs; hemidystonia, which affects one entire side of the body; and multifocal dystonia, which involves two or more separate parts of the body.

Treating dystonia

Although dystonia has no cure, there are treatments that can significantly improve the patient’s quality of life. It is important to have an interdisciplinary team of professionals that includes neurologists, physiotherapists, occupational therapists, speech therapists, and psychologists specialising in movement disorders.

A comprehensive approach that combines medical care, emotional support, and human companionship can make a major difference and help patients regain their confidence.

Within these teams, physiotherapy plays a key role. It focuses on increasing mobility, reducing pain and helping patients manage involuntary movements, thereby improving functionality and giving them greater independence in their daily lives.

Some current areas of interest in dystonia research include the development of genetic studies, new pharmacological therapies, and brain stimulation interventions.

A debilitating condition

According to data from the Spanish Society of Neurology, more than 20,000 people are affected by some type of dystonia in Spain.

However, there could be many more because dystonia is one of the most widely underdiagnosed movement disorders. It is often confused with Parkinson’s tremor and essential tremor, as well as tics, myoclonies (another type of rapid, involuntary movement), psychogenic movement disorder, and even scoliosis.

It is a highly debilitating disease, and its impact on quality of life is not limited to physical difficulties – dystonia’s chronic nature means that patients commonly suffer from stress, anxiety and depression.

To give an idea, most members of the Spanish Dystonia Association (ALDE) have a recognised disability rating between 33% and 65%. In many cases, this is higher.

People with this condition are often not inclined to talk about what is happening to them or to show themselves in public, which makes the disease even more invisible. Continuous pain, emotional disorders and social stigma cause many of them to lead lives of seclusion.

Resources and support

Several organisations exist to offer support, information and resources for those affected by dystonia, and for their families:
  • Patient associations such as the Dystonia Medical Research Foundation, Dystonia Europe and the Spanish Dystonia Association.
  • Supports Groups for patients and family members that help share experiences and strategies for managing the disease.
As things stand, a lot is still unknown about dystonia. Lack of knowledge and the stigma associated with rare neurological disorders can hinder prompt diagnosis, and access to appropriate treatments.

Raising public awareness, training healthcare professionals and promoting basic and clinical research are essential steps towards improving the prognosis for those who live with this disorder.

Symptoms of dystonia NHS

Symptoms of dystonia include:
  • uncontrolled muscle cramps and spasms
  • parts of your body twisting into unusual positions – such as your neck being twisted to the side or your feet turning inwards
  • shaking (tremors)
  • uncontrolled blinking

21/9/25

Các chuyên gia cho biết lệ phí 100.000 đô la cho người nộp đơn xin thị thực H-1B mới có thể gây xáo trộn ngành công nghệ tại Vùng Vịnh.



SAN FRANCISCO (KGO) -- Các công ty công nghệ và người lao động tại Vùng Vịnh đang chuẩn bị tinh thần cho tác động của lệ phí thị thực H-1B mới. Loại thị thực này thu hút lao động công nghệ từ Ấn Độ và các quốc gia khác.

Tổng thống Donald Trump đã ký một sắc lệnh hành pháp vào thứ Sáu, áp dụng mức lệ phí mới 100.000 đô la cho các đơn xin thị thực H-1B mới, và dự kiến ​​sẽ có hiệu lực vào Chủ nhật.

Thông báo này đã gây ra rất nhiều hoang mang và lo lắng.

"Đây là một tình huống rất hoảng loạn", Khanderao Kand nói.

Một số người đã vội vã bay về Mỹ.

"Mọi người đều đang gặp khó khăn. Tôi đã thấy một số tin tức về việc Microsoft, Amazon và các công ty khác liên lạc với nhân viên của họ bên ngoài Hoa Kỳ -- 'mọi người hãy trở lại'", Giáo sư Ahmed Banafa của Đại học SJSU và chuyên gia công nghệ cho biết.

Nguyên nhân là do thông điệp ban đầu từ Nhà Trắng liên quan đến thị thực H-1B. Loại thị thực này đưa những người lao động có tay nghề cao -- như các nhà khoa học, kỹ sư, kiến ​​trúc sư, công nhân kỹ thuật và chuyên gia toán học -- đến Hoa Kỳ.

John Trasvina, cựu cố vấn chung của Ủy ban Tư pháp Thượng viện Hoa Kỳ, đã giải thích thông điệp ban đầu được Nhà Trắng đưa ra hôm thứ Sáu.

"Người sở hữu thị thực H-1B sẽ không được chấp nhận nếu không nộp 100.000 đô la -- tức là các nhà tuyển dụng đã nộp 100.000 đô la cho đơn đăng ký của họ", Trasvina nói.

Hôm thứ Bảy, Nhà Trắng đã làm rõ sắc lệnh mới, cho biết khoản phí này chỉ áp dụng cho các đơn đăng ký mới dưới dạng phí một lần.

Nhà Trắng cho biết khoản phí này sẽ không ảnh hưởng đến những người hiện đang sở hữu thị thực H-1B.

Theo Nhà Trắng, khoản phí này sẽ giúp cân bằng sân chơi cho người lao động Mỹ.

Một số người tin rằng khoản phí mới sẽ gây xáo trộn ngành công nghệ ở Vùng Vịnh.

Kanderao Kand làm việc tại Global Indian Tech Professionals có trụ sở tại Thung lũng Silicon.

"Đây là một đòn giáng mạnh vào các chuyên gia công nghệ cũng như các công ty khởi nghiệp ở Thung lũng Silicon", Kand nói. "Nguồn nhân lực và nguồn vốn sẵn có sẽ khan hiếm đối với các công ty khởi nghiệp."

Đối với các công ty công nghệ lớn như Amazon, Apple, Google, Meta, Yahoo hay X...

Kand nói: "Tất cả những công ty này đều tuyển dụng 10.000 hoặc hơn người có thị thực H-1B. Điều này sẽ gây ảnh hưởng đến họ hàng chục triệu đô la."

Banafa cho biết nhiều công ty công nghệ lớn đã khởi nghiệp tại Hoa Kỳ nhờ thị thực H-1B.

"Hầu hết các CEO của các công ty công nghệ tại Bay Area, bao gồm cả Elon Musk, đều đã từng sử dụng thị thực H-1B", Banafa nói.

Một số người cho rằng việc siết chặt quy định xin thị thực H-1B sẽ gây ra những tác động lâu dài.

"Điều này không có lợi cho ngành công nghiệp. Nó không có lợi cho người lao động Mỹ. Nó không có lợi cho người nhập cư. Các công ty phụ thuộc vào nhân viên có thị thực H-1B", Trasvina nói. "Chúng tôi là ngành công nghiệp công nghệ cao trong khu vực. Các công ty sẽ phải trả nhiều tiền hơn để có được thị thực H-1B cho những nhân viên họ cần. Và chi phí sẽ được chuyển sang chúng tôi."

---

$100,000 fee for new H-1B visa applicants could disrupt Bay Area tech industry, experts say

SAN FRANCISCO (KGO) -- Bay Area tech companies and workers are bracing themselves for the impact of new H-1B visa fees. The visas bring tech workers from India and other countries.

Pres. Donald Trump signed an executive order Friday, imposing a new $100,000 fee on new H-1B applications, and it's expected to go into effect Sunday.

The announcement has already created a lot of confusion and concern.

"It's a very panic-driven situation," said Khanderao Kand.

Some people have been rushing to fly back to the U.S.

"Everybody is struggling. I have seen some news about Microsoft, Amazon, other companies communicating with their workers outside the United States -- 'everybody come back,'" said SJSU Professor and tech expert Ahmed Banafa.

That's because of an initial message from the White House regarding H-1B visas. Those visas bring highly skilled workers -- like scientists, engineers, architects, technical workers and people in math -- to the U.S.

John Trasvina, former general counsel to the U.S. Senate Judiciary Committee, explained the initial message that was put out by the White House on Friday.

"H-1B visa holders would not be admitted without having paid $100,000 -- the employers paying $100,000 for their application," Trasvina said.
On Saturday, the White House clarified the new order, saying the fee only applies to new applications as a one-time fee.

The White House says the fee will not affect current H-1B visa holders.

According to the White House, the fee would help level the playing field for American workers.

Some believe the new fee will disrupt the tech industry in the Bay Area.

Khanderao Kand is with Global Indian Tech Professionals based in Silicon Valley.

"This is a tremendous blow to the tech professionals as well as startups in Silicon Valley," Kand said. "The talent pool and availability of the funds will be short for the startups."

For giant tech companies like Amazon, Apple, Google, Meta, Yahoo or X...

Kand said, "All these companies, they hire 10,000 or more H-1Bs. This will be tens of millions of dollars of impact on them."

Banafa says many tech giants got their start in the U.S. because of H-1B visas.

"Most of the CEOs of the tech companies in the Bay Area, including Elon Musk, went through the H-1B visa," Banafa said.

Some say making it tougher to get an H-1B visa will have long term impacts.

"It does not help the industry. It doesn't help American workers. It doesn't help the immigrants. Companies rely on H-1B visa workers," Trasvina said. "We are tech heavy industry in the region. Companies will have to pay more to bring in the H-1B visas for the employees they need. And, costs will be passed onto us."

Cuộc sống hiện đại khiến chúng ta ốm yếu như thế nào – và phải làm gì với nó

Illustration: Elia Barbieri/The Guardian

The Guardian

Từ trầm cảm đến béo phì, khái niệm "sự không tương thích tiến hóa" có thể giúp nuôi dưỡng lòng trắc ẩn với bản thân và chỉ ra con đường đến một cuộc sống viên mãn hơn.

Một trong những điều thú vị khi làm việc với tư cách là một nhà trị liệu tâm lý là cơ hội quan sát xem có bao nhiêu vấn đề khiến chúng ta tự cản trở chính mình. Những khó khăn chúng ta gặp phải thường là kết quả của việc tự phá hoại bản thân, và việc quản lý chúng thường đòi hỏi chúng ta phải đấu tranh với chính những động lực của mình, cố gắng hết sức để không đầu hàng mọi thôi thúc. Tất nhiên, nói thì dễ hơn làm. Để giảm cân và duy trì cân nặng, để thoát khỏi nợ nần thành công, để tìm được công việc có ý nghĩa, để duy trì các mối quan hệ lâu dài và hạnh phúc: tất cả đều đòi hỏi chúng ta phải trì hoãn những ham muốn trước mắt để phục vụ cho một mục tiêu dài hạn hơn.

Trì hoãn sự thỏa mãn, như người ta vẫn gọi, đã là một chiến thuật hữu ích trong nhiều thế kỷ. Nhưng đến một lúc nào đó, việc đặt câu hỏi: tại sao phần lớn cuộc sống hiện đại dường như lại liên quan đến việc bơi ngược dòng? Tại sao việc làm theo bản năng lại thường khiến chúng ta gặp nhiều rắc rối đến vậy?

Một trong những ý tưởng cốt lõi trong lĩnh vực tâm lý học tiến hóa là "sự không tương thích tiến hóa". Nói một cách đơn giản, chúng ta đã tiến hóa trong một môi trường rất khác so với môi trường mà chúng ta đang sống hiện nay. Kết quả là, bộ não, cơ thể và bản năng của chúng ta không tương thích với môi trường xung quanh.

Điều này thực sự quan trọng đến mức nào? Chẳng phải một đặc điểm của loài người là khả năng thích nghi với những hoàn cảnh thay đổi của chúng ta sao? Vừa có vừa không. Đúng, chúng ta có khả năng đáng kinh ngạc trong việc giải quyết những vấn đề mới, hợp tác để tìm ra giải pháp và tạo ra công nghệ giúp chúng ta hiện thực hóa chúng. Đồng thời, các nhà nhân chủng học ước tính rằng di truyền và giải phẫu học của con người hầu như không thay đổi trong khoảng 100.000 năm. Hồi đó, chúng ta sống trong những bộ lạc săn bắt hái lượm du mục nhỏ, chỉ phát triển nông nghiệp khoảng 10.000 năm trước và nền văn minh 5.000 năm trước.

Đối với hầu hết chúng ta, ngoại trừ một số ít, môi trường sống của con người hiện đại không phải là môi trường mà chúng ta được tạo ra để thích nghi. Sự thích nghi di truyền (có thể mất hàng chục nghìn năm) khó có thể theo kịp với việc di cư đến các thành phố, chứ đừng nói đến những thay đổi về công nghệ và văn hóa, vốn có thể gây ra những tác động mạnh mẽ chỉ trong một đời người. Vậy hậu quả là gì?

Có lẽ tác động rõ rệt nhất là đến vòng eo của chúng ta. Bản năng ăn uống vô độ với những thực phẩm giàu muối, chất béo và đường đã giúp con người sống sót trong phần lớn lịch sử loài người, khi mà bữa ăn tiếp theo không bao giờ được đảm bảo. Giờ đây, chúng ta đang sống trong một thế giới mà lượng calo rất rẻ, và các nhà khoa học dành toàn bộ sự nghiệp để tạo ra những thực phẩm "siêu ngon miệng" - tức là hấp dẫn hơn nhiều so với bất kỳ thực phẩm nào có trong tự nhiên. Những món ăn vặt nhân tạo này cản trở khả năng điều chỉnh cảm giác thèm ăn của cơ thể, khiến việc chỉ ăn một miếng khoai tây chiên hoặc chỉ một chiếc bánh quy trở nên rất khó khăn. Béo phì, trước đây rất hiếm gặp, giờ đây đã vượt qua tình trạng suy dinh dưỡng, trở thành vấn đề sức khỏe cộng đồng hàng đầu liên quan đến chế độ ăn uống ở nhiều nơi trên thế giới.

Vùng đất hẹn hò (và kết đôi) cũng đã thay đổi đến mức không thể nhận ra. Một động lực mạnh mẽ để tìm kiếm người bạn đời phù hợp là điều không thể thiếu khi chúng ta tập hợp thành những bộ lạc khoảng 150 người chống lại một thế giới khắc nghiệt. Nhưng vào thời đó, số lượng bạn đời tiềm năng còn rất ít. Giờ đây, chúng ta có những thiết bị kết nối với hàng ngàn người. Kết quả là, quá trình này thường trở nên kéo dài và quá tải - một giai đoạn của cuộc đời được đặc trưng bởi sự tê liệt trong lựa chọn, những hành vi gây tổn thương như bị bỏ rơi, và nỗi lo lắng thường trực rằng người bạn đời đích thực của mình chỉ cách một cú chạm.
Cũng giống như cách các loại thực phẩm siêu ngon khai thác khẩu vị cổ xưa của chúng ta, các công cụ AI như ChatGPT đã bắt đầu khai thác mong muốn sâu sắc của chúng ta về ý nghĩa cuộc sống.
Tỷ lệ trầm cảm và các vấn đề sức khỏe tâm thần khác ngày càng gia tăng cũng có thể được nhìn nhận qua lăng kính của sự không phù hợp. Cuộc sống săn bắt hái lượm bao gồm tình bạn đồng hành liên tục, công việc thực hành mang lại phần thưởng ngay lập tức (chẳng hạn như tìm kiếm thức ăn hoặc xây dựng nơi trú ẩn), và các cộng đồng giàu truyền thống, nghi lễ và ý nghĩa tâm linh. Công nghệ hiện đại giờ đây khiến hầu hết những điều này trở nên tùy chọn hơn là thiết yếu. Hậu quả là nhiều người trong chúng ta đang sống một cuộc sống xa rời người khác, thiếu công việc thỏa mãn và vô nghĩa. Nhìn nhận trong bối cảnh này, tâm trạng chán nản không phải là sự trục trặc của một bộ não bị hỏng, mà là một tín hiệu cho thấy chúng ta có thể đang bỏ lỡ những khía cạnh quan trọng của trải nghiệm con người.

Để giải quyết những khoảng trống này, một số người trong chúng ta quay trở lại với công nghệ. Cũng giống như cách các loại thực phẩm siêu ngon khai thác khẩu vị cổ xưa của chúng ta, các công cụ AI như ChatGPT và Replika đã bắt đầu khai thác mong muốn sâu sắc của chúng ta về ý nghĩa cuộc sống, cũng như các kết nối xã hội và tình cảm. Bản thân các công ty AI cũng đã rất ngạc nhiên trước mức độ gắn bó về mặt cảm xúc của con người với sản phẩm của họ. Và đang có những báo cáo cho thấy chatbot có thể khơi dậy những ảo tưởng và suy nghĩ hoang tưởng ở những người dễ bị rối loạn tâm thần.

Những điều này không có nghĩa là con đường đúng đắn cho nhân loại là cố gắng quay trở lại quá khứ xa xôi. Những người săn bắt hái lượm không sống trong sự hòa hợp lý tưởng như người Na'vi trong Avatar. Thay vào đó, tôi cho rằng có một lời giải thích mạnh mẽ cho nhiều khó khăn về thể chất và tinh thần hiện tại của chúng ta, đó là thế giới đã phát triển theo những cách mà sinh học của chúng ta không thể theo kịp. Nếu bạn không tính đến điều này khi nhìn lại cuộc sống của chính mình, thay vào đó lại kỳ vọng bản thân hoạt động như một cỗ máy được tối ưu hóa cao độ, bạn sẽ tự mở ra cánh cửa cho sự tự phê bình và oán giận sâu sắc. Sự thất vọng vì không thể giảm cân, sự trống rỗng của công việc mà bạn luôn được bảo là phải làm, sự cô đơn của những thành phố hiện đại - tất cả những điều này đều có thể mang lại cảm giác như những thất bại cá nhân.

Ngược lại, việc hiểu được cuộc sống mà chúng ta đã tiến hóa vì nó cho phép chúng ta nhìn nhận vấn đề một cách rõ ràng hơn và tự trắc ẩn hơn, đồng thời có thể thúc đẩy chúng ta đưa ra những quyết định sáng suốt hơn, sáng suốt hơn. Thay vì tự trách bản thân vì không thể kiểm soát những cơn bốc đồng, chúng ta có thể nhìn nhận chúng qua lăng kính của sự không phù hợp và bắt đầu nghĩ đến những biện pháp giảm thiểu hữu ích. Một số giải pháp khá đơn giản, chẳng hạn như loại bỏ đồ ăn vặt khỏi nhà, xóa các ứng dụng mạng xã hội hoặc hạn chế thời gian sử dụng thiết bị điện tử.

Những giải pháp khác phức tạp hơn, đòi hỏi chúng ta phải lùi lại để nhìn nhận bức tranh toàn cảnh. Cộng đồng, tinh thần hợp tác giải quyết vấn đề, nghi lễ và ý nghĩa là những yếu tố thiết yếu cho một cuộc sống viên mãn và sẽ luôn như vậy, bất kể công nghệ nào chúng ta phát minh ra hay xu hướng văn hóa nào xuất hiện. Suy nghĩ về cách xây dựng những yếu tố này vào cuộc sống của chúng ta để chúng trở thành một phần của cuộc sống, thay vì chỉ là những lựa chọn bổ sung, là một bài tập có khả năng thay đổi cuộc đời. Không phải vì chúng ta có vấn đề gì đó - mà là vì chúng ta đang ở trong những thời điểm kỳ lạ.

Tiến sĩ Alex Curmi là bác sĩ tâm thần, nhà trị liệu tâm lý đang được đào tạo và là người dẫn chương trình podcast The Thinking Mind.

---

How modern life makes us sick – and what to do about it

From depression to obesity, the concept of ‘evolutionary mismatch’ can help foster self-compassion and point the way to a more rewarding existence

One of the fascinating things about working as a psychotherapist is the opportunity to observe how many of our problems involve us getting in the way of ourselves. The difficulties we encounter are frequently the result of self-sabotage, and managing them often requires wrestling with our own drives, doing our best not to give in to every impulse. This is easier said than done, of course. To lose weight and keep it off, to successfully climb out of debt, to find meaningful work, to maintain long-term, happy relationships: all demand postponing our immediate desires in the service of a longer-term goal.

Delaying gratification, as it’s called, has been a useful tactic for aeons. But at a certain point it becomes reasonable to ask: why does so much of modern life seem to involve swimming upstream? Why is it that following our instincts often seems to land us in so much trouble?

One of the central ideas in the field of evolutionary psychology is that of “evolutionary mismatch”. Put simply, we evolved in a very different environment from the one in which we now find ourselves. As a result, our brains, bodies and instincts are poorly matched to their surroundings.

How much does this really matter? Isn’t a hallmark of being human our species’ ability to adapt to changing circumstances? Yes and no. Yes, we have a remarkable ability to deal with new problems, collaborate to find solutions, and create technology to help us realise them. At the same time, anthropologists estimate that human genetics and anatomy have remained largely unchanged for about 100,000 years. Back then, we lived in small nomadic hunter-gatherer tribes, only developing agriculture about 10,000 years ago and civilisations 5,000 years ago.

For all but a vanishingly small number of us, the contemporary human habitat isn’t the one we were made for. Genetic adaptations (which can take tens of thousands of years) could hardly be expected to keep up with the move to cities, let alone technological and cultural shifts, which can have dramatic impacts within a single lifetime. So what has the fallout been?

Perhaps the starkest impact has been on our waistlines. The instinct to binge on foods rich in salt, fat and sugar kept people alive for most of human history, when the next meal was never guaranteed. Now we live in a world where calories are cheap, and where scientists devote whole careers to making foods “hyperpalatable” – which is to say far more appealing than any food found in nature. These artificial snacks interfere with the body’s ability to regulate appetite, making it very difficult to have just one crisp, or just one biscuit. Obesity, previously rare, has now overtaken malnutrition as the leading public health issue relating to diet in many parts of the world.

The realm of dating (and mating) has also changed beyond all recognition. A strong drive to find the right sexual partner was indispensable when we banded together in tribes of about 150 people against an unforgiving world. But in those days, the pool of potential mates was small. Now we have devices that connect us to thousands upon thousands of them. As a result, the process often becomes protracted and overwhelming – a phase of life characterised by choice paralysis, hurtful behaviour such as ghosting, and the constant anxiety that our true soulmate is just a swipe away.
In the same way that hyperpalatable foods exploit our ancient appetites, AI-driven tools such as ChatGPT have begun to exploit our deep desire for meaning

Rising rates of depression and other mental health problems can also be viewed through the lens of mismatch. Hunter-gatherer life involved constant companionship, hands-on work that was immediately rewarding (such as finding food or building shelter), and communities rich with tradition, ritual and spiritual meaning. Modern technology now makes most of these things optional, rather than essential. As a consequence many of us are living a life disconnected from others, lacking in fulfilling work and devoid of meaning. Seen in this context, low mood is not the misfiring of a broken brain, but a signal that we might be missing out on important aspects of human experience.

To deal with these gaps, some of us turn back to technology. In the same way that hyperpalatable foods exploit our ancient appetites, AI-driven tools such as ChatGPT and Replika have begun to exploit our deep desire for meaning, as well as social and romantic connection. AI companies themselves have been surprised by the extent to which people become emotionally attached to their products. And reports are emerging that chatbots can fuel the delusions and paranoid thinking of people vulnerable to psychosis.

None of this is to say that the right path for humanity is to attempt to return to the distant past. Hunter-gatherers did not live in utopian harmony like the Na’vi in Avatar. Rather, I am suggesting that there is a powerful explanation for many of our current physical and mental difficulties, and it’s that the world has developed in ways our biology hasn’t been able to keep up with. If you don’t take this into account as you look at your own life, instead expecting yourself to perform like some kind of highly optimised machine, you open the door to profound self-criticism and resentment. The frustration of not being able to lose weight, the emptiness of the job you were always told to want, the loneliness of modern cities – these can all feel like individual failures.

Conversely, understanding the life we evolved for allows us to look at our problems with more clarity and self-compassion, and can nudge us towards better, more informed decisions. Rather than berating ourselves for not being able to control our impulses, we can see them through the lens of mismatch and start to think about helpful mitigations. Some solutions are straightforward, like keeping junk food out of the house, deleting social media apps or limiting screen time.

Others are more complex, and require stepping back to see the bigger picture. Community, collaborative problem-solving, ritual and meaning are vital ingredients for a satisfying life and will remain so, whatever technology we invent or cultural trends bubble up. Thinking about how to build these into our lives so that they’re part of its fabric, rather than optional extras, is a potentially life-changing exercise. Not because there’s anything wrong with us – but because we find ourselves in strange times.

Dr Alex Curmi is a psychiatrist, psychotherapist in training and presenter of The Thinking Mind podcast.

Công việc làm thêm tạo thu nhập thụ động của người đàn ông 59 tuổi mang lại 105.000 đô la mỗi tháng—ông dùng số tiền đó để dạy con cái về đầu tư

Parker Chase Properties CEO Steve Barsh with dog Liberty

Megan Sauer - CNBC
Steve Barsh dành thời gian làm việc hàng tuần để cố vấn cho các nhà sáng lập khởi nghiệp, tư vấn cho các chuyên gia trí tuệ nhân tạo và tư vấn cho các tổ chức như SeatGeek và NASA.

Mỗi ngày, nhà đầu tư khởi nghiệp toàn thời gian này cũng điều hành công việc làm thêm của mình, một công ty quản lý bất động sản có tên Parker Chase Properties, chuyên quản lý cho thuê ngắn hạn năm căn hộ cao cấp tại Park City, Utah và Deer Valley, Utah.

Công việc làm thêm này bắt đầu cách đây 26 năm khi Barsh bán một công ty khởi nghiệp phần mềm do ông đồng sáng lập có tên SECA, và cùng với vợ là Amber Salzman, mua một căn hộ ba phòng ngủ trị giá 820.000 đô la tại Park City. Cặp đôi sống tại Philadelphia này đã sử dụng căn hộ để đi nghỉ và cho thuê thông qua một công ty quản lý bất động sản trong suốt thời gian còn lại của năm — cho đến khi Barsh, vì quá bức xúc với số tiền phải trả cho công ty quản lý bất động sản, quyết định tự mình xử lý việc đặt phòng, ông nói.

Salzman và Barsh hiện sở hữu bốn trong số năm căn hộ do Parker Chase quản lý, mang lại doanh thu 1,27 triệu đô la - trung bình khoảng 105.000 đô la mỗi tháng - trên Airbnb, VRBO và nền tảng phần mềm du lịch Hospitable vào năm ngoái, theo các tài liệu mà CNBC Make It đã xem xét. (Theo công ty, Barsh là một nhà đầu tư của Hospitable.)

Barsh ước tính thu về 40% đến 50% lợi nhuận từ những lượt đặt phòng đó. Về cơ bản, anh tự mình điều hành công việc kinh doanh phụ, chỉ ký hợp đồng với một công ty quản lý nhà và, khi anh đi công tác, một công ty quản lý bất động sản dự phòng, anh nói.

Hiện là cư dân toàn thời gian của Park City, Barsh cho biết ông đã “tinh chỉnh” trải nghiệm của khách theo thời gian. Ông hình dung ra cảnh du khách muốn thư giãn trên những chiếc ghế da, uống bia lạnh từ tủ lạnh mini và xem ESPN trên chiếc TV màn hình phẳng treo tường — khi họ không trượt tuyết trên những con dốc gần đó — và chi tiền để biến những điều xa xỉ đó thành hiện thực, với kỳ vọng rằng khoản đầu tư sẽ sinh lời sau này.

Ông liên tục thu thập phản hồi từ khách hàng và từ chối cắt xén, ông nói thêm. Hầu hết các đánh giá tích cực về Parker Chase đều đến từ những chi tiết nhỏ, chẳng hạn như con lăn xơ vải trong phòng giặt. Có lần, một trong những khách quen của Parker Chase nói với Barsh rằng cô ấy rất cần một chiếc nồi cơm điện, ông kể. Ông ghé qua Costco và nhắn cho cô ấy ảnh một chiếc nồi trên kệ.

“Cô ấy nói, ‘Không phải nồi cơm điện Mỹ kém chất lượng, mà là nồi cơm điện Trung Quốc,’ và gửi cho tôi đường dẫn đến phiên bản giá 390 đô la,” Barsh nói. “Tôi đã quyết định ngay lập tức.”

Công việc quản lý bất động sản của Barsh rõ ràng là một công việc cao cấp — thật khó để tạo ra trải nghiệm sang trọng cho khách mà không phải chi tiền trước, bao gồm cả khoản tiền khoảng 10 triệu đô la mà ông và Salzman đã chi để mua bốn căn hộ chung cư của họ, ông nói. (Số tiền này đến từ việc bán căn hộ chung cư ban đầu của họ với giá 4,3 triệu đô la, và số tiền mà Salzman, một giám đốc điều hành công nghệ sinh học lâu năm, kiếm được từ một thương vụ mua lại doanh nghiệp, Barsh lưu ý.)

Do đó, một đêm tại bất động sản Parker Chase đắt hơn giá thuê nhà nghỉ dưỡng trung bình: Giá thuê trung bình hiện tại của công ty trong tháng 3 là 3.390 đô la một đêm. Theo ước tính của công ty phân tích cho thuê ngắn hạn AirDNA.com, giá thuê trung bình hàng ngày cho một căn hộ trên Airbnb hoặc VRBO tại Park City là 761 đô la.

Dựa trên dữ liệu từ nền tảng tìm kiếm việc làm ZipRecruiter, Barsh kiếm được nhiều tiền hơn từ Parker Chase so với tổng lương của một người quản lý bất động sản và nhà đầu tư bất động sản trung bình ở Hoa Kỳ. Anh cũng tận dụng công việc tay trái để dạy hai con cách đầu tư vào các tài sản sinh lời, và anh thực sự yêu thích khía cạnh hiếu khách khi tự mình điều hành doanh nghiệp, anh chia sẻ.

“Khi tuyển dụng nhân viên, Four Seasons biết rằng họ có thể dạy họ cách làm việc tại quầy lễ tân, mở cửa trước hoặc dọn phòng, nhưng họ tìm kiếm những người có bản năng hiếu khách đó,” Barsh nói. “Tôi không biết mình có tố chất gì, nhưng tôi thực sự yêu thích sự hiếu khách. Tôi rất thích khi mọi người nói với tôi rằng họ đã có một trải nghiệm tuyệt vời. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất vui.”

Bạn muốn nâng cao kỹ năng AI và làm việc hiệu quả hơn? Hãy tham gia khóa học trực tuyến mới của CNBC "Cách sử dụng AI để thành công hơn trong công việc". Các giảng viên chuyên gia sẽ hướng dẫn bạn cách bắt đầu, cách sử dụng thực tế, mẹo viết lời nhắc hiệu quả và những sai lầm cần tránh.

Ngoài ra, hãy đăng ký nhận bản tin CNBC Make It để nhận các mẹo và thủ thuật giúp bạn thành công trong công việc, tài chính và cuộc sống.


----

59-year-old’s passive income side hustle brings in $105,000 a month—he uses it to teach his kids about investing

Steve Barsh spends his workweeks mentoring startup founders, consulting with artificial intelligence experts and advising organizations like SeatGeek and NASA.

For one to two hours per day, the full-time startup investor also runs his side hustle, a property management company called Parker Chase Properties that manages short-term rentals across five luxury condo units in Park City, Utah, and Deer Valley, Utah.

The side hustle started 26 years ago when Barsh sold a software startup he co-founded called SECA, and together with his wife Amber Salzman, bought a $820,000 three-bedroom condo in Park City. The Philadelphia-based couple used the condo for vacations and rented it out through a property manager for the rest of each year — until Barsh, annoyed at how much he had to pay the property manager, decided to handle bookings himself, he says.

Salzman and Barsh now own four of the five condos managed by Parker Chase, which brought in $1.27 million in revenue — roughly $105,000 per month, on average — on Airbnb, VRBO and travel software platform Hospitable last year, according to documents reviewed by CNBC Make It. (Barsh is an investor in Hospitable, according to the company.)

Barsh pockets 40% to 50% of those bookings as profit, he estimates. He essentially runs the side hustle solo, contracting only with a housekeeping company and, when he’s traveling, a backup property management company, he says.

Now a full-time Park City resident, Barsh “refined” his guests’ experience over time, he says. He pictured travelers wanting to kick back in leather chairs, drink cold beers from a mini fridge and watch ESPN on a wall-to-wall flat-screen TV — when they weren’t skiing on nearby slopes — and spent to make such luxuries possible, anticipating that the investment would pay off later.

He collects feedback from guests constantly, and refuses to cut corners, he adds. Most of the time, Parker Chase’s positive reviews come from small details, like lint rollers in the laundry room. Once, one of Parker Chase’s regulars told Barsh that she desperately needed a rice cooker, he says. He stopped at Costco and texted her a photo of one on the shelf.

“She was like, ‘Not a crappy American rice maker, a Chinese rice maker,’ and sent me a link to a $390 version,” Barsh says. “It was a no-brainer for me.”

Barsh’s property management side hustle is decidedly upscale — it’s hard to create a luxury experience for guests without spending money first, including the roughly $10 million he and Salzman spent to purchase their four condos, he says. (The funds came from a $4.3 million sale of their initial condo, and money that Salzman, a longtime biotechnology executive, made in a corporate acquisition, Barsh notes.)

Correspondingly, a night at a Parker Chase property is pricier than the average vacation rental: The company’s current availability for March shows a median price of $3,390 per night. The average daily rate for an Airbnb or VRBO listing in Park City is $761, according to an estimate by short-term rental analytics company AirDNA.com.

Barsh pockets more money from Parker Chase than the combined salaries of the average property manager and real estate investor in the U.S., based on data from job search platform ZipRecruiter. He also uses his side hustle to teach his two children how to invest in appreciating assets, and he genuinely enjoys the hospitality aspect of running the business himself, he says.

“Four Seasons, when they hire people, know that they can teach people how to work a front desk, open a front door or clean a room, but they look for people with that hospitality instinct,” says Barsh. “I don’t know what it is in me, but I really enjoy hospitality. I really enjoy when people tell me they’ve had an amazing experience. It just makes me feel good.”

Want to up your AI skills and be more productive? Take CNBC’s new online course How to Use AI to Be More Successful at Work. Expert instructors will teach you how to get started, practical uses, tips for effective prompt-writing, and mistakes to avoid.

Plus, sign up for CNBC Make It’s newsletter to get tips and tricks for success at work, with money and in life.


7/9/25

Bài 3: THỰC PHẨM SẠCH vs THỰC PHẨM BẨN và CÁC MẦM MỐNG của BỆNH UNG THƯ.


Giao Thanh Pham


Điều mà người về hưu có dự tính ra nước ngoài sống quan tâm đến nhiều thứ nhì sau Y Tế, chính là Thực Phẩm. Các loại thực phẩm được tiêu thụ hàng ngày ở các quốc gia bên Đông Nam Á như Mã Lai, Thái Lan hay Việt Nam nhiều hay ít đều bị người Mỹ gốc Việt đánh giá thấp hơn so với những loại thực phẩm ở Mỹ. Điều đó có chính xác hay không thì cần phải tốn rất nhiều công sức tìm tòi tài liệu và các dữ kiện qua các bản báo cáo chính thức, chứ không thể dựa trên cảm tính và những thứ hoa mỹ mà người ta vẽ vời ra.
 
1) Hóa Chất Xử Dụng Trong Nông Nghiệp: Vấn đề đầu tiên được đặt ra là các loại hóa chất được xử dụng rộng rãi trong nông nghiệp có nguy hại cho sức khỏe. Đầu tiên phải kể đến là các loại Thuốc Trừ Sâu, Thuốc Diệt Cỏ và Thuốc Diệt Côn Trùng (Pesticides, Herbicides and Insecticides). Kế đến là các loại Phân Bón Hóa Học (Inorganic/Chemical Ferilizers) giúp rau củ quả và hoa màu tăng trưởng.
 
Sau nữa là các hợp chất hóa học mang tên PFAS (Per- and Polyfluoroalkyl Substances – Hóa Chất Vĩnh Cửu) được chính quyền cho phép xử dụng từ thập niên 1940 ở Mỹ và sau cùng là các hợp chất mang tên Biosolids (Chất Thải Rắn Sinh Học) được chính cơ quan EPA (The U.S. Environmental Protection Agency – Cơ Quan Bảo Vệ Môi Trường) khuyến khích xử dụng như các loại Phân Hữu Cơ trong nhiều thập niên ở khắp các trang trại trên đất Mỹ. Mãi tới gần đây, khoa học mới phát hiện ra những thứ này đã làm ô nhiễm các nguồn nước (tưởng là sạch) mà dân chúng ở Mỹ xử dụng hàng ngày.
 
Họ cho rằng, ở Mỹ, chính quyền kiểm soát chặt chẽ và minh bạch hơn so với các quốc gia khác, nhất là so với các quốc gia ở Đông Nam Á và Việt Nam luôn được nhắc đến ở đầu bảng. Thực tế cũng chỉ đúng một phần nào. Những dữ kiện này dễ dàng tìm thấy từ các cơ quan chính quyền Hoa Kỳ như cơ quan NIH (National Institude of Health – Viện Y Tế Quốc Gia), EPA (The U.S. Environmental Protection Agency - Cơ Quan Bảo Vệ Môi Trường) và cơ quan HHS (The U.S. Department of Health and Human Services – Bộ Y Tế và Dịch Vụ Nhân Sinh Hoa Kỳ), ăn thua là có chịu nghiên cứu và tìm hiểu hay không mà thôi.

2) Hóa Chất Xử Dụng Trong Thực Phẩm: Cũng vậy, vấn đề được Việt Kiều bàn đến nhiều nhất là các loại hóa chất được xử dụng rộng rãi trong thực phẩm tiêu dùng, có nhiều nguy hại đến sức khỏe ở Việt Nam như: trái cây nhúng thuốc, thực phẩm giả, trứng giả, thịt thối rữa được tái chế trở lại bằng các chất hóa học, rau muống được tưới bằng nhớt xe đã qua xử dụng và bắp nấu bằng pin … vân vân …
 
Nhưng nếu thật tình tìm hiểu, thì có bao nhiêu phần trăm đúng sự thật hay chỉ là phóng đại hoặc bày vẽ ra để tạo chú ý vì mục đích nào đó. Lại nữa, nếu bạn ăn vào miệng mà khứu giác bạn không thể nhận ra … trứng giả hay thịt thối rữa chế biến lại thì phải nói là bó tay luôn. Cũng giống như cái tin đồn một thời … rộn rã là bỏ vài cục pin vào nồi nước luộc bắp, chỉ trong vài phút bắp sẽ mềm như đã được luộc cả giờ đồng hồ, lại có màu vàng tươi rực rỡ, đỡ tốn biết bao là dầu, than hoặc củi. Ngày nay, chuyện luộc bắp bằng pin đã biến mất trên các trang mạng. Điều này không có nghĩa là hóa chất không được xử dụng trong thực phẩm ở Việt Nam nhưng cái vấn nạn phải kể đến trước tiên là các loại dầu ăn công nghiệp rẻ tiền được xử dụng rộng rãi khắp nơi trên thế giới. Đây mới chính là nguồn độc hại cao nhất cho sức khỏe của người dân.
 
3) Trong khi đó ở Mỹ, các cơ quan Y Tế đã hàng ngày vẫn cảnh báo người dân về các loại hóa chất được xử dụng trong thực phẩm một cách công khai, đã làm hại cho sức khỏe người dân Mỹ một cách khủng khiếp nhưng vẫn chả đi tới đâu và điều khó hiểu là tại sao chính quyền vẫn không cấm như các quốc gia bên Âu Châu. Những thứ hóa chất được xử dụng trong việc chế biến thực phẩm bán ở khắp nơi, từ hàng quán cho đến chợ búa, từ siêu thị cho đến tiệm bán thức ăn nhanh, toàn những thứ hóa chất được ghi đầy đủ ở phần “thành phần xử dụng – ingredients” mà bảo đảm đọc xong cũng mù tịt, vì toàn tên hóa chất lạ hoắc, sao mà hiểu được là cái gì.
 
Rất nhiều những loại hóa chất giết người đó đã “được” các quốc gia bên Âu Châu cấm xử dụng, thì bên Mỹ lại được xử dụng hết sức rộng rãi. Thức ăn nhanh và các loại ăn vặt, ăn chơi (snacks) được chế biến với cả chục loại hóa chất là chuyện bình thường. Không tin, cứ lật cái bao đựng potato chips ra mé sau, tìm cái bảng ingredients là thấy ngay. Bên cạnh đó, đường hóa học được xử dụng thoải mái trong bánh kẹo, trong nước ngọt, trong “nước trái cây” có tới 90% chỉ là “mùi” được bày bán và cha mẹ thoải mái cho con cái dùng hàng ngày. Bảo sao người Mỹ không mang trong người đủ thứ bệnh như cao máu, cao mỡ, tiểu đường, béo phì và ung thư? Việt Nam, cũng như các quốc gia đang trên đà phát triển hiện nay cũng đang lâm vào căn bệnh này: Tiêu Thụ Thực Phẩm Công Nghiệp Ngày Một Nhiều Hơn, đơn giản là vì con người nói chung hiện đang chạy đua hết sức mình theo đà “phát triển về vật chất” của trào lưu xã hội, nhà cao cửa rộng, xe hơi và hàng hiệu.
 
Ngày nay, cha mẹ ở các gia đình dồn hết thời giờ lo bương chải để kiếm tiền, càng nhiều càng ... hạnh phúc, không còn thời giờ lo cho mình và cho gia đình nữa. Bởi vậy, chúng ta có thể thấy loại thực phẩm chế biến công nghiệp ăn sẵn ăn liền ăn ngay, ngày càng được tiêu thụ nhiều hơn và được bày bán ở khắp nơi. Đồng thời, chúng ta cũng có thể thấy tình trạng béo phì ngày một gia tăng ở tầng lớp trẻ con và thanh thiếu niên ở trong nước chứ không còn như ngày xưa nữa.
 
4) Bạn có biết ở Mỹ hiện nay có khoảng 74% người lớn từ 20 tuổi trở lên có mức cân nặng … quá tiêu chuẩn, trong đó có tới 42% bị bệnh béo phì (obesity). Tỷ lệ mập và béo phì thay đổi theo độ tuổi, với 23% thanh thiếu niên từ 12 đến 19 tuổi, 21% trẻ em từ 6 đến 11 tuổi và 13% trẻ nhỏ từ 2 đến 5 tuổi bị bệnh béo phì ở Mỹ.
 
*** Làm thế nào để biết người dân trong một quốc gia mang nhiều thứ bệnh, nhất là bệnh ung thư?

So Sánh Tổng Số Bệnh Viện Thông Thường (General hospitals) ở Việt Nam vs Hoa Kỳ sẽ thấy:
 
1- Theo dữ liệu được cơ quan Hiệp Hội Y Sĩ Thế Giới - World Health Organization (WHO) vào năm 2023 cho thấy Việt Nam có tổng cộng là 1,318 bệnh viện công và tư (1 ngàn 318) trên toàn quốc với dân số xấp xỉ hơn 100 triệu người.

2- Theo dữ liệu của American Hospital Association - Hiệp Hội Bệnh Viện Hoa Kỳ cũng vào năm 2023 cho thấy, Hoa Kỳ có tổng cộng là 6,129 bệnh viện công và tư (6 ngàn 1 trăm 29) trên toàn quốc với dân số xấp xỉ 342 triệu người. Tuy nhiên, nếu tính trên diện tích và số giường nằm (hospital beds) để phục vụ bệnh nhân thì bệnh viện ở Việt Nam nhỏ hơn và ít giường hơn nhiều so với bệnh viện ở Mỹ, trung bình chỉ tương đương với 1/6 diện tích xây dựng và 1/5 số giường nằm. Đó chính là lý do mà chúng ta thường thấy bệnh nhân nằm chen chúc chật chội ở Việt Nam, dẫn đến lối suy nghĩ của nhiều người cho rằng, dân Việt Nam trong nước bệnh hoạn nhiều hơn so với dân Mỹ.
 
Tổng Số Bệnh Viện Chuyên Về Ung Thư ở Việt Nam vs Hoa Kỳ:
 
1- Theo dữ liệu của Hiệp Hội Y Sĩ Thế Giới, vào năm 2024 cho thấy, Việt Nam có tổng cộng là 7 bệnh viện chuyên trị ung thư, trong đó có 3 bệnh viện ở Hà Nội, 3 bệnh viện trong Sài Gòn và duy nhất 1 bệnh viện ở Đà Nẵng.

2- Theo dữ liệu của Viện Ung Thư Quốc Gia Hoa Kỳ (National Cancer Institute) vào năm 2024 cho thấy, Hoa Kỳ có tổng cộng là 866 (8 trăm 66) bệnh viện chuyên trị ung thư trên toàn quốc, bên cạnh đó, Hoa Kỳ còn có 73 trung tâm chuyên nghiên cứu và truy tầm các loại ung thư như: ung thư máu, lymphoma, melanoma, ung thư vú, ung thư thận, ung thư đại tràng, ung thư tuyến tiền liệt, ung thư tuyến tụy, ung thư đầu và cổ, orthopedic, ung thư tử cung và ung thư buồng trứng. Hiện nay Việt Nam chưa có bất kỳ một trung tâm chuyên ngành nào như này. Phải chăng đó chính là kết quả của cái gọi là Cung và Cầu, không có nhu cầu thì chưa cần cung cấp.

Danh Sách và Bảng Xếp Hạng Những Quốc Gia Có Nhiều Bệnh Nhân Ung Thư Trên Thế Giới (Theo dữ kiện của Hiệp Hội Y Sĩ Thế Giới) vào năm 2023 thì:

1) Trung Quốc có con số bệnh nhân ung thư cao nhất thế giới với hơn 4 triệu 824 ngàn bệnh nhân.

2) Hoa Kỳ đứng thứ 2 với con số hơn 2 triệu 380 ngàn bệnh nhân.

3) Ấn Độ xếp hạng 3 với con số hơn 1 triệu 413 ngàn bệnh nhân.

4) Việt Nam đứng hạng tuốt luốt bên dưới, không lọt vào Bảng Phong Thần, với con số hơn 180 ngàn bệnh nhân.

Nhưng nếu chia ra tỷ lệ bệnh nhân trên tổng dân số, thì Hoa Kỳ dẫn đầu bảng, bỏ xa Trung Quốc và Ấn Độ. Việt Nam chả có tư cách gì để chen chân vào đó. Được một điều là, với con số bệnh viện chuyên trị ung thư nhiều đến kinh hoàng nêu trên, Y Tế Hoa Kỳ có tỷ lệ chữa được bệnh ung thư cao nhất thế giới nếu phát hiện ra sớm nhưng có rất ít người sống sót được quá 5 năm và đại đa số bệnh nhân ung thư không sống được qua tuổi 50 ...
 
*** Kết luận: Theo Hiệp Hội Ung Thư Quốc Gia Hoa Kỳ (National Cancer Institute) sau nhiều cuộc nghiên cứu, đã kết luận cho mọi mầm mống gây ra các căn bệnh ung thư nằm ở những điểm này:
 
- Thực phẩm Siêu Công Nghiệp (Ultra-Processed Foods),
 
- Bệnh Béo Phì (Obesity),

- Nghiện Rượu Mạnh (Bia không tính),

- Hút thuốc,

- Ăn Uống Không Lành Mạnh,

- Ô Nhiễm Môi Trường, từ không khí qua khí thải độc hại và lượng PFAS (Hóa Chất Vĩnh Cửu) ở các nguồn nước tiêu dùng hàng ngày, và
 
- Vi Nhựa (Microplastic) hấp thụ vào cơ thể con người hiện nay.

Xem thêm

Bài 1Bài 2, Bải 3, Bài 4

Bài 2: VẤN ĐỀ Y TẾ khi VỀ HƯU ở NƯỚC NGOÀI.


Giao Thanh Pham


Đối với người nằm trong dạng tuổi về hưu, thường là trên 65 tuổi, thì các vấn đề về Y Tế luôn được quan tâm hàng đầu, nhất là trước khi họ quyết định ra nước ngoài sinh sống dài hạn.
 
Quan niệm của đa số người Mỹ gốc Việt thường cho rằng, các chương trình và khả năng Y Tế của Mỹ luôn đứng hàng đầu trên thế giới. Trên thực tế, đây là một quan điểm không đúng sự thật, nếu không muốn nói là sai phạm khá trầm trọng ngày nay. Ngoại trừ thành phần người già, nghèo và tàn tật, được hưởng các quy chế về Y Tế miễn phí ra, thì tất cả các thành phần còn lại, một khi có nhà cửa, một khi có tài sản hoặc các quỹ hưu trí riêng như “Pensions và 401K” thì các khoản chi tiêu về Y Tế ở tuổi già, phải nói là một vấn nạn đối với họ. Đối với chính phủ thì đây là các con bò sữa được nhắm vào để vắt cho tới khi cạn kiệt.

Ở đề tài này, tôi sẽ không đề cập đến các chương trình Medicare Miễn Phí cho người già có thu nhập thấp và không có tài sản gì khác, ngoài 1 chiếc xe và có dưới 3 ngàn đô cho 1 cặp vợ chồng, dưới 2 ngàn đô cho người độc thân gởi trong ngân hàng. Tôi chỉ đề cập đến những người về hưu có tài sản mà thôi. Đây là những gì họ sẽ phải đối mặt khi họ cần đến những phục vụ liên quan đến Y Tế ở Mỹ.

1) Tiền phải chi trả cho deductible (khấu trừ) hàng năm kèm thêm co-pay (đồng thanh toán) mỗi khi đi gặp bác sĩ hoặc những cơ quan chuyên môn và đi bệnh viên. Nếu phải ra vào nhà thương vài lần một năm, thì tổng số tiền deductible và co-pay sẽ lên đến chục ngàn đô là chuyện thường. Và nếu bạn có những loại bệnh nền cần phải uống thuốc liên tục thường xuyên, thì số tiền phải trả thêm cho thuốc men thật không hề rẻ.
 
2) Thủ tục rườm rà ở những cơ sở chuyên khoa, kèm theo những gì được và không được hưởng, về những khoản thử nghiệm hoặc xét nghiệm không phải là cấp cứu. Ai ở Mỹ lâu thì đều biết được điều này là Y Tế ở Mỹ nặng về chữa bệnh và nuôi bệnh chứ không về phòng bệnh. Bạn không thể khơi khơi “xin được xét nghiệm MRI hay CT Scan” để xem tim mạch hoặc các bộ phận như gan hay thận trong cơ thể của mình có vấn đề gì hay không. Cho dù mình có “cảm thấy không ổn” hoặc trong người có những triệu chứng bất thường. Và cho dù thực sự có bệnh đi chăng nữa, thì việc chờ được hẹn, phải mất vài 3 tháng là chuyện xảy ra khá thường xuyên.

3) Không phải tất cả các bệnh viện hay các bác sĩ đều nhận thanh toán qua Medicare, nhưng may mắn là phần lớn các bệnh viện đều chấp nhận Medicare. Hiện nay, ở nhiều nơi trên đất Mỹ, có không ít văn phòng bác sĩ tư, từ chối không nhận Medicare hoặc nhận ở một mức giới hạn.
 
4) Một khi bạn có tài sản, những “khối tài sản” ky cóp và góp nhặt suốt mấy chục năm trước đó, chắc chắn bạn không bao giờ muốn “xài cho bằng hết” chỉ ở trong khoảng thời gian 10 – 15 năm cuối đời. Ai cũng nghĩ đến vấn đề, chết đi để lại ít nhiều tài sản cho con cháu hoặc cho các cơ sở từ thiện. Đó là trọng tâm của bài viết này.

5) Đến một hạn tuổi nào đó mà các bạn bắt buộc phải “check-in” những cơ sở lo cho người già như “Assisted Living Homes – Cơ Sở Hỗ Trợ Người Già”, “Rehab Centers – Trung Tâm Phục Hồi Chức Năng”, “Nursing Homes – Viện Dưỡng Lão” và sau cùng là “Hospice Care Centers – Nhà Nằm Chờ Chết”, thì cái khoản tài sản 1, 2 triệu đô sau cả 1 đời dành dụm nhiều khi cũng chả đủ.

*** Đọc đến đây, các cụ có tài sản cỡ là 1 căn nhà ở California giá hơn 1 triệu đô đã trả hết, chắc cũng lo mà cuốn gói bỏ chạy …

Thế thì, Y Tế ở các quốc gia khác trên thế giới, khi một người lớn tuổi muốn về hưu sinh sống dài hạn thì sao?

Ngày nay, các hệ thống và các cơ sở Y Tế ở những quốc gia bên Đông Nam Á, những quốc gia mà người Việt về hưu hoặc sinh sống dài hạn ở khá đông như: Thái Lan, Singapore, Mã Lai và Việt Nam, hầu như đã hoàn toàn phát triển đến độ, khó có thể tưởng tượng khi so với chỉ hơn chục năm trước mà thôi.
 
Trước khi quyết định ra nước ngoài nghỉ hưu và nhất định sẽ không về Mỹ để sống hết quãng đời còn lại nữa, như bao người Mỹ expat khác, chúng tôi cũng quan tâm đến vấn đề Y Tế ở những quốc gia này hơn chục năm trước, khi chuẩn bị cho … tuổi về hưu sống ở nước ngoài. Chúng tôi đã từng ở tạm tại nhiều thành phố lớn bên Thái Lan, Mã Lai và Việt Nam để nghiên cứu về Y Tế, nhà thương và viện dưỡng lão ở những nơi này, để khám phá ra một điều rằng, về Y Tế, 3 quốc gia này hơn hẳn Mỹ về gần như mọi mặt cho người trả bắng tiền mặt. Tin hay không thì hãy tự nghiên cứu và thử nghiệm cho chắc ăn nhé.

1) Giá Cả: Vấn đề giá cả được đặt lên hàng đầu, đơn giản là những người về hưu sống ở nước ngoài chỉ có thể trả tiền mặt cho mọi dịch vụ liên quan đến Y Tế, tại vì sau 70 tuổi thì không một công ty nào bán bảo hiểm y tế nữa cả. Tuy nhiên, giá cả ở 3 quốc gia này, nhiều khi chưa bằng 1/10 cho tất cả mọi dịch vụ về Y Tế, so với giá cả ở Mỹ. Giá cả cho các dịch vụ về Y Tế ở Mã Lai là cao nhất, rồi tới Thái Lan, sau cùng mới tới Việt Nam. Những khoản chi phí cho các “gói đặc biệt cho người trên 65 tuổi” bao gồm khám đủ mọi mặt, từ thử máu đến siêu âm, từ MRI cho bắp thịt và não bộ đến CT Scan cho tim mạch cũng chỉ:
 
a. Khoảng $750.00 ở các bệnh viện quốc tế như Tâm Anh, Vinmec và FV, Việt Nam,
 
b. Khoảng $1,150.00 ở bệnh viện quốc tế Bumrungrad, Thái Lan,

c. Khoảng $1,500.00 ở bệnh viện quốc tế Gleneagles, Mã Lai.

Những giá này bảo đảm chỉ bằng 1/10 hoặc ít hơn so với giá cho cùng dịch vụ ở Mỹ. *** Nếu bạn không mua Medicare Part B mỗi năm, bạn sẽ có dư tiền để làm 2 lần khám trọn gói như này.

2) Chăm Sóc Khách Hàng: Điều đáng nói ở đây là việc lấy hẹn làm lịch ở những bệnh viện tại 3 quốc gia này rất dễ dàng, chỉ trong vòng 48 tiếng đồng hồ là tối đa và dịch vụ chăm sóc khách hàng phải nói là ngang ngửa với … thượng đế, chứ không chỉ là những con số như ở Mỹ. Ở Mỹ, rất khó mà được tận mặt tư vấn bởi các bác sĩ tại các cuộc xét nghiệm ở bệnh viện nhưng ở 3 quốc gia Đông Nam Á này, việc gặp trực tiếp bác sĩ trước và sau gói thử nghiệm là chuyện luôn có, không cần phải hỏi. Bác sĩ sẽ gặp riêng “bệnh nhân” giải thích tường tận từ A đến Z cho tất cả các câu hỏi mình đặt ra, theo kết quả vừa được kết thúc.
 
Nếu chấm điểm về dịch vụ chăm sóc khách hàng thì bệnh viện Bumrungrad ở thủ đô Bangkok đứng hàng đầu về mọi mặt. Rộng rãi, sạch sẽ, tận tâm, chu đáo và đầy đủ từ khi bước vào cho đến lúc trở ra. Bệnh viện Gleneagles ở thủ đô Kuala Lumpur đứng hạng 2 và bệnh viện Tâm Anh ở Sài Gòn đứng hạng 3. Tôi chưa có dịp thử nghiệm 2 bệnh viện Vinmec và FV nên không dám khẳng định.

3) Dụng Cụ và Chuyên Nghiệp: Ngày nay, việc đi du học hoặc tu bổ thêm về nghề nghiệp không còn là điều khó khăn đối với các bác sĩ giỏi được gởi đi đào tạo thêm hàng năm. Bên cạnh đó, việc đổ tiền vào để đầu tư cho các dịch vụ chăm sóc sức khỏe hiện nay có trên khắp các thành phố lớn. Bệnh viện quốc tế tư nhân mọc ra nhiều và nếu muốn nổi tiếng, thì các điều kiện trên bắt buộc phải có. Nếu các bạn chưa từng thử qua các bệnh viện quốc tế ở 3 thành phố chính trên 3 quốc gia Mã Lai, Thái Lan và Việt Nam thì phải thử 1 lần cho biết. Trước khi lấy dịch vụ thử nghiệm MRI và CT Scan, tôi đã lên Google để tìm hiểu xem các loại máy móc nào mới nhất và tối tân nhất hiện nay. Đến khi trải nghiệm thực tế thì thấy máy móc và các dung cụ y khoa ở những bệnh viện này phải nói còn mới và tối tân hơn nhiều bệnh viện bên Mỹ.
 
Chuẩn bị cho chặng đường cuối – Viện Dưỡng Lão.
 
Cũng như các bệnh viện quốc tế nêu trên, Viện Dưỡng Lão ngày nay ở 3 quốc gia này đã và đang được phát triển hàng năm. Các dịch vụ chăm sóc cho khách hàng, các cụ ông cụ bà, phải nói là rất chu đáo từ hạ tầng cơ sở đến nhân viên chuyên ngành, từ ăn uống đến thuốc men, phải nói là bỏ xa các viện dưỡng lão ở Mỹ. Có nhiều người luôn cho rằng những người già cư ngụ trong viện dưỡng lão ở Mỹ được đối xử như ở thiên đường, chẳng qua là họ chưa từng có cơ hội vào đó thường xuyên hoặc nghiên cứu để thấy sự thật nó tồi tệ ra sao.
 
Tôi đã có lần trình bày về sự tồi tàn trong cách đối xử với người già trong các viện dưỡng lão ở Mỹ, các bạn cứ lên Youtube tìm xem những bản báo cáo của các đài truyền thanh truyền hình và các vụ thưa kiện của người nhà các cụ thì sẽ thấy ngay. Chưa cần bàn đến chi phí và giá cả cho 1 người mỗi tháng trong viện dưỡng lão cao như thế nào. Giá thấp nhất hiện nay rơi vào khoảng hơn 8 ngàn đô cho 1 cụ mỗi tháng ở Texas, còn ở California thì khó có thể tìm thấy viện dưỡng lão nào có giá thấp hơn 15 ngàn đô mỗi tháng. Thế thì tài sản có độ 1 triệu, sẽ bốc hơi đi trong bao lâu? Xin miễn bàn về những người được hưởng Medicare hay Medicaid FREE vì họ sẽ không phải trả 1 xu nào.

Tôi đã đến thăm những viện dưỡng lão ở 3 quốc gia này thì thấy rằng viện dưỡng lão ở Thái là “ngon” hơn cả, từ hạ tầng cơ sở đến chuyên khoa, từ cách đối xử đến giá cả, phải nói là bỏ xa các viện dưỡng lão trong khu vực. Giá cả lại rất nhẹ nhàng, viện dưỡng lão cao cấp có giá chưa tới 2 ngàn đô 1 người mỗi tháng, viện dưỡng lão đặc biệt chuyên lo cho người già bị mất trí cũng chỉ có giá khoảng 3 ngàn đô một tháng. Với nguồn tài sản độ 1 triệu đô, các bạn có thể … ở trong đó cả đời … thì cũng vẫn còn dư lại một ít cho con cháu.

Ở Việt Nam hiện nay cũng có 1 số viện dưỡng lão với tiêu chuẩn kha khá được thành lập, có giá loanh quanh chưa tới 1 ngàn đô một tháng. Trong tương lai, để theo kịp đà tiến hóa của một xã hội phát triển, tôi nghĩ có nhiều viện dưỡng lão cao cấp sẽ được xây dựng tại Việt Nam.
 
*** Tóm lại, bài viết này nhắm vào những Việt Kiều có tài sản muốn ra nước ngoài hoặc trở về Việt Nam sống nốt phần đời còn lại của mình. Chủ yếu là, NẾU KHÔNG CÓ bất kỳ thứ tài sản nào ở Mỹ, thì đã có “chính phủ thương yêu lo lắng cho từ A tới Z” nhưng nếu có chút tài sản thì phải lo sắp xếp cho mình, bằng cách xử dụng đồng tiền tạo ra sau mấy chục năm lao động ở Mỹ một cách khôn khéo, kẻo “ông chính phủ rộng lòng thương” kia sẽ lột cho sạch sành sanh trước khi nhắm mắt.

*** Với tôi, nếu có phải chi ra 100 ngàn đô khi cần đến trong việc chữa trị các loại bệnh hiểm nghèo, kể cả ung thư, ở 3 quốc gia Đông Nam Á này (tính luôn Singapore) mà vẫn không hết hoặc không kéo dài tuổi thọ thêm vài năm, thì dù có phải chi ra 1 hay 2 triệu đô ở Mỹ, bảo đảm cái kết cũng chỉ có vậy.
 
*** Với tôi, nếu đến thời điểm mà bác sĩ và nhà thương kể như bó tay, tôi thích được tha cho để người thân mang về nhà nằm ung dung vài ngày chờ chết, vẫn hơn là nằm lạnh lẽo trong bệnh viện với chục cái ống dẫn nối vào cơ thể và 2, 3 cái máy kêu tít tít từng chập, để rồi có cố kéo dài cái mạng sống cũng không xong mà chết cũng chẳng đặng như ở Mỹ. Sống qua được con số 65 thì tất cả đều được coi là QUÀ TẶNG – BONUS nhưng phải sống khỏe mới chịu nha …

Xem thêm

Bài 1, Bài 2, Bải 3Bài 4

Bài 1: VỀ HƯU ở NƯỚC NGOÀI có TRỞ NGẠI GÌ về VIỆC LÃNH TIỀN HƯU và MEDICARE KHÔNG?


Giao Thanh Pham


Bài viết này, tôi chỉ đề cập đến những chương trình như lãnh tiền hưu trí (SSRB -Social Security Retirement Benefits) và Medicare mà thôi.

Vậy thì nếu bạn là một người mang quốc tịch Mỹ (công dân Mỹ) đang hay đã có dự tính về hưu đi ra nước ngoài sống, thì đây là 2 câu trả lời cho 2 câu hỏi đơn giản đó:

1) Tiền Hưu Trí còn được gọi tắt là SSRB (đây là số tiền bạn được lãnh từ Sở An Sinh Xã Hội hàng tháng, sau khi bạn đã đóng thuế hưu trí cho ít là 40 qúi (quarters), tương đương với khoảng 10 năm đi cày, trong suốt cuộc đời khi bạn còn lao động. Thế thì khi về hưu, tôi có thể được lãnh khoản tiền này hàng tháng khi sống ở nước ngoài không?

Câu trả lời là CÓ – YES. Bạn sống ở đâu cũng vẫn được lãnh tiền hưu của mình, miễn sao ở đất nước đó có trong danh sách đồng ý chuyển tiền hưu của bạn đến một chương mục (account) của nhà băng địa phương nơi mình hiện đang cư ngụ, hoặc đất nước đó có Đại Sứ Quán hay Lãnh Sự Quán của Mỹ. Sự chấp thuận chuyển tiền hưu này, đã được 2 quốc gia đồng ý và công nhận. Nếu bạn khai báo đầy đủ thì mỗi tháng, tiền hưu sẽ vào thẳng account của mình, không trở ngại gì. Chỉ có 2 quốc gia bị loại ra khỏi danh sách này là Bắc Hàn và Cuba mà thôi.
 
Tuy nhiên, đúng theo luật, thì Sở An Sinh Xã Hội nợ bạn nếu bạn cư ngụ ở 2 quốc gia này, cho đến khi nào bạn ra khỏi 2 quốc gia này, thì Sở An Sinh Xã Hội sẽ hoàn trả đầy đủ những khoản tiền họ thiếu - xem tài liệu đính kèm - https://www.ssa.gov/pubs/EN-05-10137.pdf

Bạn cũng vẫn có thể yêu cầu Sở An Sinh Xã Hội chuyển tiền vào thẳng tài khoản của mình ở Mỹ hàng tháng, rồi tự mình chuyển tiền về nơi mình đang ở. Bên cạnh đó, tùy theo sự thay đổi về luật lệ của Sở An Sinh Xã Hội, mỗi năm bạn có thể sẽ phải chứng minh rằng mình vẫn còn sống, để tiếp tục được nhận tiền bằng cách trình báo trực tiếp với Sở An Sinh Xã Hội qua đòi hỏi của họ.

*** Không có bất kỳ một quốc gia nào trên thế giới có văn phòng đại diện cho Sở An Sinh Xã Hội ngoài nước Mỹ. Thế nhưng, bất kỳ quốc gia nào bạn muốn đến sinh sống dài hạn, mà có Đại Sứ Quán hoặc Lãnh Sự Quán Mỹ, thì đó là những nơi không chỉ giúp cho bạn những vấn đề liên quan đến Passport, đến luật pháp của quốc gia mình đang cư ngụ, mà họ còn giúp những gì liên quan đến tiền hưu trí của bạn nữa.
 
2) Trước khi bạn đủ 65 tuổi khoảng 2 tới 3 tháng, bạn sẽ nhận được thẻ Medicare gởi về địa chỉ mà bạn khai báo, từ Sở An Sinh Xã Hội. Trong đó ghi rõ là bạn sẽ được hưởng Medicare Part A (nhà thương) và Medicare Part B (bác sĩ). Họ tự động thêm Part B vào và cũng sẽ tự động trừ mỗi tháng tiền lệ phí, hiện nay là $185.00 từ khoản tiền hưu của mình.
 
Chỉ khi nào bạn gởi trả lời rằng bạn KHÔNG MUỐN Medicare Part B và phải xác nhận lại là bạn đã biết và hiểu rõ ràng rằng nếu mai này bạn cần Medicare Part B trở lại, bạn sẽ bị phạt một số tiền, nhiều ít tùy theo cái khoản thời gian mà phần Medicare Part B bạn đã không mua, càng lâu năm thì số tiền phạt càng cao và số tiền này bạn sẽ bị phạt suốt đời. Sau khi từ chối được chấp thuận, họ sẽ gởi lại cho bạn 1 thẻ Medicare ghi rõ là chỉ có Part A only.

*** Nếu trong quá khứ, bạn đã lỡ để Sở An Sinh Xã Hội khấu trừ tiền cho Medicare Part B hàng tháng, nay đổi ý không muốn nữa vì không dùng tới, bạn có thể lên mạng tìm cái form tên CMS 1763, điền và gởi đi, sau khi Sở An Sinh Xã Hội nhận được, thường thì chứng nhận xong, họ sẽ cứu xét và chấp thuận, bạn sẽ không còn bị khấu trừ khoản tiền cho Medicare Part B (và D nếu có mua trước đây) hàng tháng nữa..

Vấn đề đặt ra ở đây là, bạn cần phải cân nhắc thật kỹ rằng, nếu đa số thời gian của bạn, sẽ sống ở nước ngoài và chỉ trở lại Mỹ thăm gia đình trong 1 thời gian rất ngắn mỗi năm trong 1 vài tuần hay chỉ 1 tháng. Do vậy, việc mua Mediare Part B tính ra không hữu dụng và không cần thiết vì không có cơ hội xử dụng đến, trong khi mỗi năm bạn sẽ bị trừ mất ($185.00 x 12 = $2,200.00). Số tiền này thật không nhỏ nếu không muốn nói là phí phạm cho tài chánh giới hạn của người đã về hưu.
 
Luật pháp của Hoa Kỳ không cấm công dân của họ phải trình báo cho ai hoặc chỉ được ra khỏi nước Mỹ trong một thời hạn nào đó, điều này hoàn toàn không đúng khi áp dụng cho người đã về hưu lãnh tiền hưu mà họ đã đóng góp vào khi còn đi làm. Luật Pháp của Hoa Kỳ cho phép công dân đã nghỉ hưu của họ sống ở bất kỳ quốc gia nào trên thế giới ngoại trừ Bắc Hàn và Cuba và bao lâu cũng được mà vẫn được nhận tiền hưu của họ hàng tháng, miễn sao chứng minh được là mình vẫn … chưa chết khi bị hỏi đến.

*** Nếu bạn không phải là công dân Hoa Kỳ thì bạn vẫn được những quyền lợi kể trên nhưng chỉ được phép sống ở nước ngoài dưới 6 tháng, bằng không sẽ bị cắt. Thủ tục xin lại tiền hưu trí sau khi trở lại Mỹ khá là rắc rối cho những trường hợp này.

Nhiều người thường lẫn lộn với cái thông tin sai lầm giữa tiền hưu trí và tiền trợ cấp cho người già. Tiền hưu trí được gọi là Social Security Retirement Benefits, mà người Việt mình thường gọi sai lầm là tiền SSA. Thực ra SSA là những chữ viết tắt để chỉ Sở An Sinh Xã Hội (Social Security Agency).
 
Tiền hưu trí khác với tiền Supplemental Security Income (SSI), những loại trợ cấp chính phủ giúp cho người già không đóng góp hoặc không đóng góp đủ cho quỹ hưu trí khi còn trong tuổi lao động và người khuyết tật. Nếu bạn lãnh loại tiền trợ cấp này, thì đúng là bạn sẽ không được phép ra ngoài nước Mỹ quá 30 ngày, bằng không, sau khi bạn trở lại Mỹ sau hơn 30 ngày, bạn sẽ phải chứng minh lý do hoặc sẽ bị cắt … trụi lủi. Trợ cấp chùa mà!

Trong thời gian khoảng chục năm qua, nhất là trong thời gian gần đây, con số người già đến tuổi về hưu ở Mỹ, lần lượt kéo nhau ra … nước ngoài sinh sống khá đông, nhất là thành phần có khoản tiền hưu thấp và không có các loại tiền hưu trí để dành khác.
 
Hi vọng với bài viết này qua nhận xét và kiến thức của cá nhân, sẽ giúp được cho các cụ đã đến tuổi … thèm ăn đất hơn ăn cơm, có được những thông tin chính xác về các thứ phúc lợi mình đã đóng góp vào sau mấy mươi năm chổng deet lên đi cày ở Mỹ.

Xem thêm:

Bài 1, Bài 2, Bải 3, Bài 4



Bài cuối _ 4: QUYẾT ĐỊNH VỀ HƯU SỐNG Ở ĐÂU.


Đây là một câu hỏi tuy đơn giản nhưng lại rất khó để có câu trả lời và lại vô cùng khó để đi đến quyết định.

Như tôi đã đề cập nhiều lần qua 3 bài viết liên quan vừa qua, cái quyết định về hưu sống ở bên ngoài nước Mỹ, chỉ có thể áp dụng cho những người về hưu KHÔNG LÃNH TIỀN GIÀ hay CÁC THỨ TRỢ CẤP từ CHÍNH PHỦ mới được. Riêng những người lãnh bất kỳ khoản tiền nào, liên quan đến các thứ trợ cấp của chính phủ trong đó có tiền già là không được, vì sẽ không thể ra khỏi nước Mỹ hơn 30 ngày.
 
Trong hơn 15 năm qua, vợ chồng tôi đã đến nhiều quốc gia trong danh sách, mà chúng tôi cảm thấy mình có thể về hưu ở cho tới khi qua đời được. Bên trời Âu thì có Tây Ban Nha (tôi nói được tiếng Latin American Spanish, giờ thì quên gần hết rồi vì đã lâu không xử dụng tới) và Bồ Đào Nha. Thời trước năm 2018 việc xin cái Golden Visa rồi sau 5 năm sẽ được chuyển sang quốc tịch, phải nói là không khó, chỉ cần đầu tư khoảng 350 ngàn Euro vào thị trường địa ốc, mua 2 căn hộ cho thuê là được. Sau vài lần qua lại bên trời Âu, chúng tôi từ bỏ ý định vì phong trào Dân Túy bắt đầu trỗi dậy khá mạnh vào thời điểm đó. Nó cũng khá giống với cái thời điểm này ở Mỹ với phong trào Bài Người Da Màu và Đưa Nước Mỹ Trở Lại Cho Người Da Trắng như hiện nay.

Chúng tôi cũng chạy qua Mã Lai, Thái Lan, Lào để dọ dẫm, nhận thấy bất cứ nơi nào trên 3 đất nước này cũng ở được. Trước hết chúng tôi tìm hiểu và làm đơn cho chương trình MM2H (Make Malaysia your 2nd Home) cũng khá dễ vào năm 2019, chỉ cần chứng minh nguồn thu nhập trên 2 ngàn 500 đô cho 2 vợ chồng, cộng thêm khoản đầu tư khoảng 250 ngàn đô ở nhiều dạng đầu tư là được. Thái Lan khó hơn xíu nhưng cũng thế và Lào thì còn dễ hơn nữa. Tuy vậy, chúng tôi bị chậm trễ trong việc làm đơn ở Mã Lai và sau khi qua mùa dịch Covid, chính quyền Mã Lai cho thay đổi tất cả. Số tiền chứng minh nguồn thu nhập mỗi tháng giờ là 10 ngàn đô (chúng tôi có thể chứng minh được) nhưng số tiền đầu tư giờ phải lên hơn 1 triệu đô, đành chịu. Thế là kể như xong, thất bại với cái “Thủ Tục Đầu Tiên.”
 
Thế rồi Thái Lan và Lào, nếu cần phải xin đủ các thứ thủ tục nhập cảnh tạm, mà lại còn phải học tiếng Thái tiếng Lào, rồi lại còn phải tập làm quen với các phong tục, tập quán và ẩm thực của họ nữa, khiến chúng tôi cảm thấy ngao ngán. Cuối cùng, cái ý định trở về Việt Nam sống, dường như ngày một trở nên mạnh mẽ và thúc đẩy hơn lên. Vừa không phải học ngôn ngữ mới, vừa không phải làm quen với các phong tục tập quán lạ, nhất là về ẩm thực thì … à ha … chả có gì phải tập cả. Nội những thứ này, nó đã giúp chúng tôi vượt qua hơn 8 ngàn dặm đường dài rồi nói chi.

Trước khi quyết định rời bỏ nước Mỹ về hưu ở nước ngoài sống nốt quãng đời còn lại, chúng tôi nhắc lại cái quyết định của mình 45 năm trước khi mới đặt chân lên đảo, quyết định xin được nhận vào Mỹ định cư. Chúng tôi chọn Mỹ, chứ Mỹ không chọn chúng tôi. Lần này cũng vậy, CHÚNG TÔI CHỌN VIỆT NAM chứ VIỆT NAM KHÔNG CHỌN CHÚNG TÔI.

(Câu nói này là của vợ chồng tôi, có xin trademark đàng hoàng đó nha. Ai nhận ẩu, kiện á!)

Sau khi chúng tôi được Mỹ nhận vào, tất cả mọi thứ đều xa lạ, từ ngôn ngữ đến phong tục, từ tập quán đến thực phẩm, chúng tôi biết rằng mình phải xăn tay áo lên để bắt đầu từ số Zero to tướng. Chúng tôi đã phải mất một thời gian khá dài, trên chục năm, để hội nhập rồi biến mọi thứ nhập tâm để trở thành một “người Mỹ.”

Cách đây đúng 3 năm, sau khi quyết định sẽ chọn Việt Nam làm điểm đến sau cùng, cũng không khác 45 năm trước, khi thực sự đặt chân đến Mỹ là mấy. Tất cả mọi thứ tưởng quen lắm nhưng đều xa lạ, ngay cả ngôn ngữ, giờ họ nói nhanh lắm, theo không kịp, phong tục cũng có nhiều cái lạ, tập quán cũng thế, cứ tưởng mọi thứ đều rất thân quen nhưng sự thật thì khá là xa lạ sau gần nửa thế kỷ rời bỏ nơi này. Cho dù chúng tôi đã đi đi về về Việt Nam rất nhiều lần, từ ngay những năm tháng Hoa Kỳ còn chưa bỏ cấm vận vào năm 1993 để thấy rằng, việc trở lại đây ở lâu dài thì phải hội nhập, thật không dễ chút nào. Nó hoàn toàn khác với những lần trước kia, khi chúng tôi đến Việt Nam theo dạng … du khách.
 
Lần này thì hoàn toàn khác. Thế nhưng, cũng giống như 45 năm trước, khi chúng tôi mới đặt chân lên đất Mỹ và phải bỏ cả chục năm dài học để hội nhập, thì lần này chúng tôi về Việt Nam cũng phải học để hội nhập, nhưng chắc chắn một điều là chúng tôi sẽ chỉ mất một thời gian rất ngắn, đơn giản là CHÚNG TÔI đã CHỌN VIỆT NAM.
 
Chúng tôi đã có cơ hội đi qua 67 quốc gia trên thế giới để biết một điều là, không đâu hoàn hảo cả, được cái này thì sẽ phải mất cái khác. Cái mất đầu tiên mà chúng tôi cảm nhận rõ ràng nhất, đó là sự ồn ào, bát nháo của 100 triệu con người chen chúc cùng sống chung với nhau trên một mảnh đất có diện tích chưa bằng ½ diện tích của tiểu bang Texas. Và cái được đầu tiên mà chúng tôi nhận được, nó khiến con tim của chúng tôi dạt dào niềm xúc động và biết chắc chắn là đã và sẽ không bao giờ tìm thấy được trên đất Mỹ, như khi chúng tôi vừa bước vào thang máy ở cái chung cư chúng tôi cư ngụ vào một buổi sáng, một con bé khoảng 7, 8 tuổi với cái ba lô trên lưng trên đường đến trường, cúi đầu lễ phép chào: “Con chào ông. Con chào bà,” trước khi mẹ cháu phải nhắc nhở. Đấy, cái gì chứ những thứ đó, chúng tôi đã thấy rất nhiều trong thời gian 3 năm ở đây để đi đến kết luận là: “CHỈ CÓ ở VIỆT NAM”. Nó khiến chúng tôi cảm nhận được như có một cái gì đó rất bình an vừa đến với tâm hồn mình.

Trước đây, chỉ có người thân mới biết 2 lý do chính khiến chúng tôi bỏ Mỹ ra đi:
 
1- Khi về già, không muốn bị bạc đãi ở các viện dưỡng lão mà chúng tôi đã từng chứng kiến khi chăm sóc cho người thân của mình. Chúng tôi lại càng không muốn con cái mình, phải chứng kiến những cảnh đó và nhất là, chúng tôi không muốn chúng nó phải bận tâm lo lắng cho mình, trong khi chúng nó còn có gia đình con cái phải chăm lo. Không chăm sóc cho bố mẹ già thì cảm thấy có lỗi mà bỏ bê gia đình thì lại càng không được.

2- Lý do nữa, là chúng tôi không muốn “cái tài sản tuy nhỏ nhoi của mình, rơi vào tay các nhà thầu của nhà thương và viện dưỡng lão ở Mỹ.” Bởi chỉ cần vài năm cuối của cuộc đời, nếu phải ra vào những chốn đó thường xuyên, thì cho dù có một vài triệu đô tài sản, nó cũng bốc hơi rất mau lẹ.

Bài viết này, tôi chỉ muốn nêu ra những câu hỏi, mà chính chúng tôi đã từng bận tâm tìm kiếm câu trả lời trước khi đi đến quyết định về hưu ở bất cứ đâu ngoài Mỹ. Nếu bạn đang trăn trở với cái quyết định trở về Việt Nam để sống hết phần đời còn lại, thì trước hết, phải tự trả lời được những câu hỏi này:

- Cuộc sống ở Việt Nam, liệu có an toàn hơn ở Mỹ cho người về hưu không?

- Cuộc sống ở Việt Nam, liệu có ít căng thẳng hơn ở Mỹ cho người về hưu không?

- Những sinh hoạt hàng ngày ở Mỹ và các mối quan hệ/người thân/bạn bè có đủ giúp mình về mặt tinh thần và cảm xúc, có đủ để giúp cho cuộc sống của minh vui vẻ và lành mạnh hàng ngày không?

- Tôi thực sự có hạnh phúc trong cái môi trường ở Mỹ mà tôi đang sống đó không?

- Liệu tôi có đủ tiền để sống hết cuộc đời còn lại trên đất Mỹ không?

- Và sau cùng, liệu tôi có đủ tiền để chi trả cho các dịch vụ chăm sóc sức khỏe và các dịch vụ khác liên quan tại Mỹ khi bị bệnh không? Nên nhớ, những dịch vụ liên quan đến Y Tế cho người già như Medicare hay Medicaid có thể thay đổi bất cứ lúc nào, khi tiền trong quỹ An Sinh Xã Hội cạn kiệt và khi tuổi thọ của người Mỹ ngày càng cao hơn, chỉ để sống thêm 1, 2 năm lặc lè lê lết trong các viện dưỡng lão.
 
Khi bạn đặt tất cả những câu hỏi này lên bàn cân để cân nhắc và so sánh sự lựa chọn của mình, lúc đó bức tranh sẽ rõ ràng hơn rất nhiều và dễ dàng giúp bạn quyết định hơn. Điều đó chúng tôi đã thực hiện.

Hy vọng nó sẽ hữu ích phần nào cho các bạn, những người có ý định về hưu ở nước ngoài. Thực tế thì có sống ở đất nước nào cũng vậy và Việt Nam cũng phải cân nhắc như thế. Thân chúc tất cả những người cùng độ tuổi về hưu, cùng có chung một tư tưởng, tìm được bến đỗ cho quãng đời còn lại

Xem thêm

Bài 1Bài 2Bải 3, Bài 4
 
*** Vũng Tàu 9/7/2025