Nguyễn Văn Phong (TIẾN THẮNG B7)
Khi không còn gì để tham nhũng thì chúng ta cũng sẽ không còn phải lo về tham nhũng!
Giới trẻ đang cựa mình.
Mỹ không xâm lược nam Triều mà chỉ giúp họ đẩy bật bắc Triều.
Công ty điện thoại góp gió để giám sát khách hàng : an ninh có đền bù cho họ khi bị phanh phui?
Chứng cứ giống như vết sẹo, còn lại đó khi thời gian trôi qua.
Bạn chỉ cần sống mà không để cho những kẻ muốn hại mình được toại nguyện.
Công bằng là khái niệm tựa chiếc đòn gánh: khi chưa có quyền lực thì nằm ngang, khi có quyền lực rồi thì lại nghiêng về phía lót tay.
Bỏ đi một thứ gì đó là quyết định khó khăn trước khi có thể đi tiếp để biết rằng đó là một quyết định nên làm.
Cứ chờ đợi đi rồi héo úa cũng phai màu.
Số đông không phải bao giờ cũng đúng, có những sai lầm đôi lúc lại được hoan nghênh.
Nếu không viết ra – bạn đang cất giấu còn lớn hơn cả một kiệt tác.
Hiện thực đáng sợ hơn ác mộng ở chỗ nó hiện thực hơn.
Nếu được mời nhận tiền đầu tư sáng tác, hãy trả lời "Tiền thuế của dân đấy." - Dựa theo câu nói của nhà văn Nguyên Ngọc.
Một hôm, một chủ tịch xã ôm tiền sang tỉnh bạn lập công ty. Một hôm, đang ngủ tỉnh dậy, trưởng thôn xin nhường chức. Một hôm có tay bảnh bao bị truy nã quốc tế, nếu hắn bị đi tù thì xin… chặt đầu tôi đi.
Trước khi được uống rượu, lão nát rượu phải đi qua nhà xưởng của cái người cho rượu.
Lòng căm thù trở nên ngọt ngào khi không dẫn đến quyết định cục bộ.
Cuối cùng thì hắn cũng phải sưởi ấm bằng tàn tro của những thứ mình đã đốt đi.
Chính trị là người bảo vệ lợi ích cho anh trước những nhóm đối kháng.
Người ta có thể bố thí cho anh cả giấc mơ, do đó cái bài thơ mà anh làm ra thì 50 phần trăm là của họ.
Hệ thống tổ chức và những giao kèo đã mang về cho khối kẻ nhiều quyền lợi nên họ đi bố thí cho người khác một ít.
Những người ngồi hưởng lương từ ngân sách thường chưa bao giờ thấy một công nhân say rượu.
Lòng tự trọng là thứ còn lại sau khi tất cả đã bị cuốn bay đi theo thời gian.
Cầm lái để biết lúc nào thì đi rất nhanh trên con tàu của mình.
Tự do không ngọt ngào như sô cô la mà đau như bị ai đó đánh và lạ như thể chưa hề có ngày hôm qua.
Có những cuộc chiến mà người già xung trận, người hưởng lương cao lại ngồi trong xe hơi.
Người cha ngoại tình đã đưa đứa con hư vào ổ mai phục của mĩ nhân kế.
Hiện đại phát triển đến nỗi thay vì người ta đã ỉa ra cả đống phân to bằng cái nhà thì cuộc sống lại tạo ra nước để cuốn từng cục trôi đi.
Ai, và sẽ trở thành cái gì khi đi cà kheo qua hàng loạt cạm bẫy?
Tham nhũng không đủ bẩn thỉu để đè bẹp những khát khao âm thầm.
Học cách tôn trọng người khác và có một người đáng để tôn trọng đều là những niềm hạnh phúc lớn.
Sáng tạo là một trong những quyền lớn nhất của con người.
Giật mình thẹn với thời gian.
Điều thú vị nhất ở sự ngớ ngẩn là hắn không bao giờ biết được mình ngớ ngẩn đến mức nào.
Cũng không khó hiểu lắm đâu. Vì đó chỉ là đi tiếp của ngày hôm qua.
Phải luôn toát ra một cái gì đó nếu như không muốn bị cuốn vào dối gian.
Sống bất khuất trước những đồng tiền bẩn thỉu cũng giống như nhìn chăm chăm vào họng súng, toàn thấy đen ngòm và chết chóc.
Rụng lá mùa đông và mầm sống chứa trong hạt là những sự nghỉ ngơi hoàn hảo.
Nếu bạn thấy con tim đã quá mệt mỏi mà lại thấy mình vẫn còn sống, hãy lẩm bẩm câu thần chú “Đừng chết. Hãy sống nhé: Mùa xuân”.
Đốt tiền để trêu ngươi người khác là một thú vui thời thượng và chỉ có ở tầng lớp thượng lưu.
Khi một chế độ lo sợ bị sụp đổ: anh ta sẽ tự vệ điên cuồng.
Giới trẻ đang cựa mình.
Mỹ không xâm lược nam Triều mà chỉ giúp họ đẩy bật bắc Triều.
Công ty điện thoại góp gió để giám sát khách hàng : an ninh có đền bù cho họ khi bị phanh phui?
Chứng cứ giống như vết sẹo, còn lại đó khi thời gian trôi qua.
Bạn chỉ cần sống mà không để cho những kẻ muốn hại mình được toại nguyện.
Công bằng là khái niệm tựa chiếc đòn gánh: khi chưa có quyền lực thì nằm ngang, khi có quyền lực rồi thì lại nghiêng về phía lót tay.
Bỏ đi một thứ gì đó là quyết định khó khăn trước khi có thể đi tiếp để biết rằng đó là một quyết định nên làm.
Cứ chờ đợi đi rồi héo úa cũng phai màu.
Số đông không phải bao giờ cũng đúng, có những sai lầm đôi lúc lại được hoan nghênh.
Nếu không viết ra – bạn đang cất giấu còn lớn hơn cả một kiệt tác.
Hiện thực đáng sợ hơn ác mộng ở chỗ nó hiện thực hơn.
Nếu được mời nhận tiền đầu tư sáng tác, hãy trả lời "Tiền thuế của dân đấy." - Dựa theo câu nói của nhà văn Nguyên Ngọc.
Một hôm, một chủ tịch xã ôm tiền sang tỉnh bạn lập công ty. Một hôm, đang ngủ tỉnh dậy, trưởng thôn xin nhường chức. Một hôm có tay bảnh bao bị truy nã quốc tế, nếu hắn bị đi tù thì xin… chặt đầu tôi đi.
Trước khi được uống rượu, lão nát rượu phải đi qua nhà xưởng của cái người cho rượu.
Lòng căm thù trở nên ngọt ngào khi không dẫn đến quyết định cục bộ.
Cuối cùng thì hắn cũng phải sưởi ấm bằng tàn tro của những thứ mình đã đốt đi.
Chính trị là người bảo vệ lợi ích cho anh trước những nhóm đối kháng.
Người ta có thể bố thí cho anh cả giấc mơ, do đó cái bài thơ mà anh làm ra thì 50 phần trăm là của họ.
Hệ thống tổ chức và những giao kèo đã mang về cho khối kẻ nhiều quyền lợi nên họ đi bố thí cho người khác một ít.
Những người ngồi hưởng lương từ ngân sách thường chưa bao giờ thấy một công nhân say rượu.
Lòng tự trọng là thứ còn lại sau khi tất cả đã bị cuốn bay đi theo thời gian.
Cầm lái để biết lúc nào thì đi rất nhanh trên con tàu của mình.
Tự do không ngọt ngào như sô cô la mà đau như bị ai đó đánh và lạ như thể chưa hề có ngày hôm qua.
Có những cuộc chiến mà người già xung trận, người hưởng lương cao lại ngồi trong xe hơi.
Người cha ngoại tình đã đưa đứa con hư vào ổ mai phục của mĩ nhân kế.
Hiện đại phát triển đến nỗi thay vì người ta đã ỉa ra cả đống phân to bằng cái nhà thì cuộc sống lại tạo ra nước để cuốn từng cục trôi đi.
Ai, và sẽ trở thành cái gì khi đi cà kheo qua hàng loạt cạm bẫy?
Tham nhũng không đủ bẩn thỉu để đè bẹp những khát khao âm thầm.
Học cách tôn trọng người khác và có một người đáng để tôn trọng đều là những niềm hạnh phúc lớn.
Sáng tạo là một trong những quyền lớn nhất của con người.
Giật mình thẹn với thời gian.
Điều thú vị nhất ở sự ngớ ngẩn là hắn không bao giờ biết được mình ngớ ngẩn đến mức nào.
Cũng không khó hiểu lắm đâu. Vì đó chỉ là đi tiếp của ngày hôm qua.
Phải luôn toát ra một cái gì đó nếu như không muốn bị cuốn vào dối gian.
Sống bất khuất trước những đồng tiền bẩn thỉu cũng giống như nhìn chăm chăm vào họng súng, toàn thấy đen ngòm và chết chóc.
Rụng lá mùa đông và mầm sống chứa trong hạt là những sự nghỉ ngơi hoàn hảo.
Nếu bạn thấy con tim đã quá mệt mỏi mà lại thấy mình vẫn còn sống, hãy lẩm bẩm câu thần chú “Đừng chết. Hãy sống nhé: Mùa xuân”.
Đốt tiền để trêu ngươi người khác là một thú vui thời thượng và chỉ có ở tầng lớp thượng lưu.
Khi một chế độ lo sợ bị sụp đổ: anh ta sẽ tự vệ điên cuồng.
Hiện thực là cái gì đó đang đứng chờ ta tàn cuộc nhậu và sẽ còn ở lại cho đến ngày hôm sau.
Hiện thực có sức quyến rũ rất lớn đủ để đi xuyên qua đám mây u ám của thất vọng lẫn cầu vồng sặc sỡ của vinh quang.
Sự đơn điệu giết chết trí tuệ – những khó khăn thử thách sẽ nâng anh ta lên.
Đã lên tàu sẽ cập bến.
Nếu bạn đi quá nhanh những huyền thoại sẽ lỗi thời!
Không nhìn vào vết sẹo để thôi căm thù kẻ chém mình.
Truyền thông là nơi để kẻ nhút nhát vươn mình thành khổng lồ.
Cái gì đứng trước nguy cơ thoái trào lại càng nắm trong tay sức mạnh khủng khiếp nhất thì đó chính là tâm bão.
Cơn bão vô hình ngoại trừ cuốn lá.
Bảo hiểm cho cảm hứng cũng giống như cái giảm sóc, phải đàn hồi thì mới êm.
Giành lại tự do cho giác quan không thể thiếu vắng hai gã khờ là Tư duy và Cảm nhận.
Tạo điều kiện cho niềm cảm hứng thoái trào và nhận ra sự gối đầu giữa các vùng ký ức- đó là định nghĩa mới về Tự do.
Tự do chỉ là một bước tụt lại từ nhịp độ đơn điệu thông thường.
Hãy ngồi lại để đồng nghĩa với việc đang đi rất xa.
Tiếng chim hót là một phần của những âm thanh đang nghe, những gì không được nghe là một phần của những điều đang tồn tại.
Chỉ khi không hạnh phúc mới có thể nhận ra vẻ đẹp giản dị của hạnh phúc.
Trong một cuộc sống nhàm chán thì một sự nhàm chán ít đơn điệu hơn sẽ tạo ra phấn chấn.
Làm những việc bất chấp hậu quả không đồng nghĩa với việc đang được sống hết mình.
Những thứ tạo nên gánh nặng cho cuộc đời lại thường là nơi nghỉ ngơi cho sự mệt mỏi.
Ra khỏi trí tưởng tượng để cày xới vô thức.
Có một sự khác nhau giữa khốn khó và sung túc là có còn được mò mẫm trên những nẻo đường tăm tối nữa hay không.
Đôi khi tôi hít thở bằng chính thứ mùi do mình thải ra.
Kỳ vọng của người khác là một loại tài sản quý giá hơn cả tiền bạc.
Trong các nước cờ thì hiến tốt đồng nghĩa với phải tự cắt đi một khúc ruột để đưa kẻ thù vào chỗ chết.
Những thứ còn lại sau một đêm cũng luôn hòa quyện với ân huệ mà cuộc sống ban tặng để tạo ra một thứ vẫn thường được gọi là tâm hồn.
Thử thách lớn nhất là cuộc đời vì nó đem đến nếp nhăn và vĩnh biệt tuổi trẻ.
Hành động đã và đang ngày càng vượt ra khỏi sự răn đe của giáo điều!
Luôn có một điều gì đó trở lại trong hồi ức để ngọn lửa lại có thể bùng lên mịt mùng.
Nếu không đủ quyết tâm khước từ những điều nực cười, chúng ta cũng sẽ không đủ nước mắt cho những điều làm mình khóc.
Nếu không sống thì lãng phí quá… những ước ao mịt mùng.
Đàn bà khi không nghĩ mình đang bố thí sex cho đàn ông, họ hấp dẫn hơn.
Nực cười nhất là chúng ta đặt hy vọng vào những thứ không mang đến cho chúng ta hy vọng.
Hiện thực có sức quyến rũ rất lớn đủ để đi xuyên qua đám mây u ám của thất vọng lẫn cầu vồng sặc sỡ của vinh quang.
Sự đơn điệu giết chết trí tuệ – những khó khăn thử thách sẽ nâng anh ta lên.
Đã lên tàu sẽ cập bến.
Nếu bạn đi quá nhanh những huyền thoại sẽ lỗi thời!
Không nhìn vào vết sẹo để thôi căm thù kẻ chém mình.
Truyền thông là nơi để kẻ nhút nhát vươn mình thành khổng lồ.
Cái gì đứng trước nguy cơ thoái trào lại càng nắm trong tay sức mạnh khủng khiếp nhất thì đó chính là tâm bão.
Cơn bão vô hình ngoại trừ cuốn lá.
Bảo hiểm cho cảm hứng cũng giống như cái giảm sóc, phải đàn hồi thì mới êm.
Giành lại tự do cho giác quan không thể thiếu vắng hai gã khờ là Tư duy và Cảm nhận.
Tạo điều kiện cho niềm cảm hứng thoái trào và nhận ra sự gối đầu giữa các vùng ký ức- đó là định nghĩa mới về Tự do.
Tự do chỉ là một bước tụt lại từ nhịp độ đơn điệu thông thường.
Hãy ngồi lại để đồng nghĩa với việc đang đi rất xa.
Tiếng chim hót là một phần của những âm thanh đang nghe, những gì không được nghe là một phần của những điều đang tồn tại.
Chỉ khi không hạnh phúc mới có thể nhận ra vẻ đẹp giản dị của hạnh phúc.
Trong một cuộc sống nhàm chán thì một sự nhàm chán ít đơn điệu hơn sẽ tạo ra phấn chấn.
Làm những việc bất chấp hậu quả không đồng nghĩa với việc đang được sống hết mình.
Những thứ tạo nên gánh nặng cho cuộc đời lại thường là nơi nghỉ ngơi cho sự mệt mỏi.
Ra khỏi trí tưởng tượng để cày xới vô thức.
Có một sự khác nhau giữa khốn khó và sung túc là có còn được mò mẫm trên những nẻo đường tăm tối nữa hay không.
Đôi khi tôi hít thở bằng chính thứ mùi do mình thải ra.
Kỳ vọng của người khác là một loại tài sản quý giá hơn cả tiền bạc.
Trong các nước cờ thì hiến tốt đồng nghĩa với phải tự cắt đi một khúc ruột để đưa kẻ thù vào chỗ chết.
Những thứ còn lại sau một đêm cũng luôn hòa quyện với ân huệ mà cuộc sống ban tặng để tạo ra một thứ vẫn thường được gọi là tâm hồn.
Thử thách lớn nhất là cuộc đời vì nó đem đến nếp nhăn và vĩnh biệt tuổi trẻ.
Hành động đã và đang ngày càng vượt ra khỏi sự răn đe của giáo điều!
Luôn có một điều gì đó trở lại trong hồi ức để ngọn lửa lại có thể bùng lên mịt mùng.
Nếu không đủ quyết tâm khước từ những điều nực cười, chúng ta cũng sẽ không đủ nước mắt cho những điều làm mình khóc.
Nếu không sống thì lãng phí quá… những ước ao mịt mùng.
Đàn bà khi không nghĩ mình đang bố thí sex cho đàn ông, họ hấp dẫn hơn.
Nực cười nhất là chúng ta đặt hy vọng vào những thứ không mang đến cho chúng ta hy vọng.

Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét