7/9/25

Bài 2: VẤN ĐỀ Y TẾ khi VỀ HƯU ở NƯỚC NGOÀI.


Giao Thanh Pham


Đối với người nằm trong dạng tuổi về hưu, thường là trên 65 tuổi, thì các vấn đề về Y Tế luôn được quan tâm hàng đầu, nhất là trước khi họ quyết định ra nước ngoài sinh sống dài hạn.
 
Quan niệm của đa số người Mỹ gốc Việt thường cho rằng, các chương trình và khả năng Y Tế của Mỹ luôn đứng hàng đầu trên thế giới. Trên thực tế, đây là một quan điểm không đúng sự thật, nếu không muốn nói là sai phạm khá trầm trọng ngày nay. Ngoại trừ thành phần người già, nghèo và tàn tật, được hưởng các quy chế về Y Tế miễn phí ra, thì tất cả các thành phần còn lại, một khi có nhà cửa, một khi có tài sản hoặc các quỹ hưu trí riêng như “Pensions và 401K” thì các khoản chi tiêu về Y Tế ở tuổi già, phải nói là một vấn nạn đối với họ. Đối với chính phủ thì đây là các con bò sữa được nhắm vào để vắt cho tới khi cạn kiệt.

Ở đề tài này, tôi sẽ không đề cập đến các chương trình Medicare Miễn Phí cho người già có thu nhập thấp và không có tài sản gì khác, ngoài 1 chiếc xe và có dưới 3 ngàn đô cho 1 cặp vợ chồng, dưới 2 ngàn đô cho người độc thân gởi trong ngân hàng. Tôi chỉ đề cập đến những người về hưu có tài sản mà thôi. Đây là những gì họ sẽ phải đối mặt khi họ cần đến những phục vụ liên quan đến Y Tế ở Mỹ.

1) Tiền phải chi trả cho deductible (khấu trừ) hàng năm kèm thêm co-pay (đồng thanh toán) mỗi khi đi gặp bác sĩ hoặc những cơ quan chuyên môn và đi bệnh viên. Nếu phải ra vào nhà thương vài lần một năm, thì tổng số tiền deductible và co-pay sẽ lên đến chục ngàn đô là chuyện thường. Và nếu bạn có những loại bệnh nền cần phải uống thuốc liên tục thường xuyên, thì số tiền phải trả thêm cho thuốc men thật không hề rẻ.
 
2) Thủ tục rườm rà ở những cơ sở chuyên khoa, kèm theo những gì được và không được hưởng, về những khoản thử nghiệm hoặc xét nghiệm không phải là cấp cứu. Ai ở Mỹ lâu thì đều biết được điều này là Y Tế ở Mỹ nặng về chữa bệnh và nuôi bệnh chứ không về phòng bệnh. Bạn không thể khơi khơi “xin được xét nghiệm MRI hay CT Scan” để xem tim mạch hoặc các bộ phận như gan hay thận trong cơ thể của mình có vấn đề gì hay không. Cho dù mình có “cảm thấy không ổn” hoặc trong người có những triệu chứng bất thường. Và cho dù thực sự có bệnh đi chăng nữa, thì việc chờ được hẹn, phải mất vài 3 tháng là chuyện xảy ra khá thường xuyên.

3) Không phải tất cả các bệnh viện hay các bác sĩ đều nhận thanh toán qua Medicare, nhưng may mắn là phần lớn các bệnh viện đều chấp nhận Medicare. Hiện nay, ở nhiều nơi trên đất Mỹ, có không ít văn phòng bác sĩ tư, từ chối không nhận Medicare hoặc nhận ở một mức giới hạn.
 
4) Một khi bạn có tài sản, những “khối tài sản” ky cóp và góp nhặt suốt mấy chục năm trước đó, chắc chắn bạn không bao giờ muốn “xài cho bằng hết” chỉ ở trong khoảng thời gian 10 – 15 năm cuối đời. Ai cũng nghĩ đến vấn đề, chết đi để lại ít nhiều tài sản cho con cháu hoặc cho các cơ sở từ thiện. Đó là trọng tâm của bài viết này.

5) Đến một hạn tuổi nào đó mà các bạn bắt buộc phải “check-in” những cơ sở lo cho người già như “Assisted Living Homes – Cơ Sở Hỗ Trợ Người Già”, “Rehab Centers – Trung Tâm Phục Hồi Chức Năng”, “Nursing Homes – Viện Dưỡng Lão” và sau cùng là “Hospice Care Centers – Nhà Nằm Chờ Chết”, thì cái khoản tài sản 1, 2 triệu đô sau cả 1 đời dành dụm nhiều khi cũng chả đủ.

*** Đọc đến đây, các cụ có tài sản cỡ là 1 căn nhà ở California giá hơn 1 triệu đô đã trả hết, chắc cũng lo mà cuốn gói bỏ chạy …

Thế thì, Y Tế ở các quốc gia khác trên thế giới, khi một người lớn tuổi muốn về hưu sinh sống dài hạn thì sao?

Ngày nay, các hệ thống và các cơ sở Y Tế ở những quốc gia bên Đông Nam Á, những quốc gia mà người Việt về hưu hoặc sinh sống dài hạn ở khá đông như: Thái Lan, Singapore, Mã Lai và Việt Nam, hầu như đã hoàn toàn phát triển đến độ, khó có thể tưởng tượng khi so với chỉ hơn chục năm trước mà thôi.
 
Trước khi quyết định ra nước ngoài nghỉ hưu và nhất định sẽ không về Mỹ để sống hết quãng đời còn lại nữa, như bao người Mỹ expat khác, chúng tôi cũng quan tâm đến vấn đề Y Tế ở những quốc gia này hơn chục năm trước, khi chuẩn bị cho … tuổi về hưu sống ở nước ngoài. Chúng tôi đã từng ở tạm tại nhiều thành phố lớn bên Thái Lan, Mã Lai và Việt Nam để nghiên cứu về Y Tế, nhà thương và viện dưỡng lão ở những nơi này, để khám phá ra một điều rằng, về Y Tế, 3 quốc gia này hơn hẳn Mỹ về gần như mọi mặt cho người trả bắng tiền mặt. Tin hay không thì hãy tự nghiên cứu và thử nghiệm cho chắc ăn nhé.

1) Giá Cả: Vấn đề giá cả được đặt lên hàng đầu, đơn giản là những người về hưu sống ở nước ngoài chỉ có thể trả tiền mặt cho mọi dịch vụ liên quan đến Y Tế, tại vì sau 70 tuổi thì không một công ty nào bán bảo hiểm y tế nữa cả. Tuy nhiên, giá cả ở 3 quốc gia này, nhiều khi chưa bằng 1/10 cho tất cả mọi dịch vụ về Y Tế, so với giá cả ở Mỹ. Giá cả cho các dịch vụ về Y Tế ở Mã Lai là cao nhất, rồi tới Thái Lan, sau cùng mới tới Việt Nam. Những khoản chi phí cho các “gói đặc biệt cho người trên 65 tuổi” bao gồm khám đủ mọi mặt, từ thử máu đến siêu âm, từ MRI cho bắp thịt và não bộ đến CT Scan cho tim mạch cũng chỉ:
 
a. Khoảng $750.00 ở các bệnh viện quốc tế như Tâm Anh, Vinmec và FV, Việt Nam,
 
b. Khoảng $1,150.00 ở bệnh viện quốc tế Bumrungrad, Thái Lan,

c. Khoảng $1,500.00 ở bệnh viện quốc tế Gleneagles, Mã Lai.

Những giá này bảo đảm chỉ bằng 1/10 hoặc ít hơn so với giá cho cùng dịch vụ ở Mỹ. *** Nếu bạn không mua Medicare Part B mỗi năm, bạn sẽ có dư tiền để làm 2 lần khám trọn gói như này.

2) Chăm Sóc Khách Hàng: Điều đáng nói ở đây là việc lấy hẹn làm lịch ở những bệnh viện tại 3 quốc gia này rất dễ dàng, chỉ trong vòng 48 tiếng đồng hồ là tối đa và dịch vụ chăm sóc khách hàng phải nói là ngang ngửa với … thượng đế, chứ không chỉ là những con số như ở Mỹ. Ở Mỹ, rất khó mà được tận mặt tư vấn bởi các bác sĩ tại các cuộc xét nghiệm ở bệnh viện nhưng ở 3 quốc gia Đông Nam Á này, việc gặp trực tiếp bác sĩ trước và sau gói thử nghiệm là chuyện luôn có, không cần phải hỏi. Bác sĩ sẽ gặp riêng “bệnh nhân” giải thích tường tận từ A đến Z cho tất cả các câu hỏi mình đặt ra, theo kết quả vừa được kết thúc.
 
Nếu chấm điểm về dịch vụ chăm sóc khách hàng thì bệnh viện Bumrungrad ở thủ đô Bangkok đứng hàng đầu về mọi mặt. Rộng rãi, sạch sẽ, tận tâm, chu đáo và đầy đủ từ khi bước vào cho đến lúc trở ra. Bệnh viện Gleneagles ở thủ đô Kuala Lumpur đứng hạng 2 và bệnh viện Tâm Anh ở Sài Gòn đứng hạng 3. Tôi chưa có dịp thử nghiệm 2 bệnh viện Vinmec và FV nên không dám khẳng định.

3) Dụng Cụ và Chuyên Nghiệp: Ngày nay, việc đi du học hoặc tu bổ thêm về nghề nghiệp không còn là điều khó khăn đối với các bác sĩ giỏi được gởi đi đào tạo thêm hàng năm. Bên cạnh đó, việc đổ tiền vào để đầu tư cho các dịch vụ chăm sóc sức khỏe hiện nay có trên khắp các thành phố lớn. Bệnh viện quốc tế tư nhân mọc ra nhiều và nếu muốn nổi tiếng, thì các điều kiện trên bắt buộc phải có. Nếu các bạn chưa từng thử qua các bệnh viện quốc tế ở 3 thành phố chính trên 3 quốc gia Mã Lai, Thái Lan và Việt Nam thì phải thử 1 lần cho biết. Trước khi lấy dịch vụ thử nghiệm MRI và CT Scan, tôi đã lên Google để tìm hiểu xem các loại máy móc nào mới nhất và tối tân nhất hiện nay. Đến khi trải nghiệm thực tế thì thấy máy móc và các dung cụ y khoa ở những bệnh viện này phải nói còn mới và tối tân hơn nhiều bệnh viện bên Mỹ.
 
Chuẩn bị cho chặng đường cuối – Viện Dưỡng Lão.
 
Cũng như các bệnh viện quốc tế nêu trên, Viện Dưỡng Lão ngày nay ở 3 quốc gia này đã và đang được phát triển hàng năm. Các dịch vụ chăm sóc cho khách hàng, các cụ ông cụ bà, phải nói là rất chu đáo từ hạ tầng cơ sở đến nhân viên chuyên ngành, từ ăn uống đến thuốc men, phải nói là bỏ xa các viện dưỡng lão ở Mỹ. Có nhiều người luôn cho rằng những người già cư ngụ trong viện dưỡng lão ở Mỹ được đối xử như ở thiên đường, chẳng qua là họ chưa từng có cơ hội vào đó thường xuyên hoặc nghiên cứu để thấy sự thật nó tồi tệ ra sao.
 
Tôi đã có lần trình bày về sự tồi tàn trong cách đối xử với người già trong các viện dưỡng lão ở Mỹ, các bạn cứ lên Youtube tìm xem những bản báo cáo của các đài truyền thanh truyền hình và các vụ thưa kiện của người nhà các cụ thì sẽ thấy ngay. Chưa cần bàn đến chi phí và giá cả cho 1 người mỗi tháng trong viện dưỡng lão cao như thế nào. Giá thấp nhất hiện nay rơi vào khoảng hơn 8 ngàn đô cho 1 cụ mỗi tháng ở Texas, còn ở California thì khó có thể tìm thấy viện dưỡng lão nào có giá thấp hơn 15 ngàn đô mỗi tháng. Thế thì tài sản có độ 1 triệu, sẽ bốc hơi đi trong bao lâu? Xin miễn bàn về những người được hưởng Medicare hay Medicaid FREE vì họ sẽ không phải trả 1 xu nào.

Tôi đã đến thăm những viện dưỡng lão ở 3 quốc gia này thì thấy rằng viện dưỡng lão ở Thái là “ngon” hơn cả, từ hạ tầng cơ sở đến chuyên khoa, từ cách đối xử đến giá cả, phải nói là bỏ xa các viện dưỡng lão trong khu vực. Giá cả lại rất nhẹ nhàng, viện dưỡng lão cao cấp có giá chưa tới 2 ngàn đô 1 người mỗi tháng, viện dưỡng lão đặc biệt chuyên lo cho người già bị mất trí cũng chỉ có giá khoảng 3 ngàn đô một tháng. Với nguồn tài sản độ 1 triệu đô, các bạn có thể … ở trong đó cả đời … thì cũng vẫn còn dư lại một ít cho con cháu.

Ở Việt Nam hiện nay cũng có 1 số viện dưỡng lão với tiêu chuẩn kha khá được thành lập, có giá loanh quanh chưa tới 1 ngàn đô một tháng. Trong tương lai, để theo kịp đà tiến hóa của một xã hội phát triển, tôi nghĩ có nhiều viện dưỡng lão cao cấp sẽ được xây dựng tại Việt Nam.
 
*** Tóm lại, bài viết này nhắm vào những Việt Kiều có tài sản muốn ra nước ngoài hoặc trở về Việt Nam sống nốt phần đời còn lại của mình. Chủ yếu là, NẾU KHÔNG CÓ bất kỳ thứ tài sản nào ở Mỹ, thì đã có “chính phủ thương yêu lo lắng cho từ A tới Z” nhưng nếu có chút tài sản thì phải lo sắp xếp cho mình, bằng cách xử dụng đồng tiền tạo ra sau mấy chục năm lao động ở Mỹ một cách khôn khéo, kẻo “ông chính phủ rộng lòng thương” kia sẽ lột cho sạch sành sanh trước khi nhắm mắt.

*** Với tôi, nếu có phải chi ra 100 ngàn đô khi cần đến trong việc chữa trị các loại bệnh hiểm nghèo, kể cả ung thư, ở 3 quốc gia Đông Nam Á này (tính luôn Singapore) mà vẫn không hết hoặc không kéo dài tuổi thọ thêm vài năm, thì dù có phải chi ra 1 hay 2 triệu đô ở Mỹ, bảo đảm cái kết cũng chỉ có vậy.
 
*** Với tôi, nếu đến thời điểm mà bác sĩ và nhà thương kể như bó tay, tôi thích được tha cho để người thân mang về nhà nằm ung dung vài ngày chờ chết, vẫn hơn là nằm lạnh lẽo trong bệnh viện với chục cái ống dẫn nối vào cơ thể và 2, 3 cái máy kêu tít tít từng chập, để rồi có cố kéo dài cái mạng sống cũng không xong mà chết cũng chẳng đặng như ở Mỹ. Sống qua được con số 65 thì tất cả đều được coi là QUÀ TẶNG – BONUS nhưng phải sống khỏe mới chịu nha …

Xem thêm

Bài 1, Bài 2, Bải 3Bài 4

Không có nhận xét nào :