Lê Minh Chí
Nói về con sư tử thứ hai, đi theo dấu chân cọp, tin rằng sẽ dễ bắt cọp hơn, nhưng càng đuổi theo, dấu chân cọp dần dần biến mất, thay vào đó là gay gốc cùng sỏi đá. Đường càng lúc càng cheo leo, ngoằn ngoèo, hiểm trở, bên là vách núi, bên là vực thẳm và lên cao dần. Rượt đuổi một hồi lâu, cô sư tử thấm đòn, chân bắt đầu rướm máu. Xa xa, cô sư tử nhìn thấy ngôi chùa trên đỉnh, vậy đây là đường độc đạo để lên chùa. Biết mình đi không đúng đường, sư tử mặc kệ, mỏi mệt lê bước.
Càng lên cao, sư tử bắt đầu nghĩ vẩn vơ cho số phận của mình, nỗi buồn ập tới. Tháng trước, đứa con duy nhất mà sư tử rất yêu thương, trong khi đùa giỡn đã trượt chân rớt xuống vực chết, để lại sư tử một mình với nỗi nhớ thương con khôn nguôi.
Gần tới chùa, sư tử nghĩ về thân phận mình sao quá nghiệt ngã, không còn tha thiết sống. Bước đi xiêu vẹo, sư tử đến gần bờ vực, vươn người nhìn xuống vực và từ từ ngã quỵ. Sư tử lăn nhanh xuống vực, trước khi ngất đi, bên tai còn nghe tiếng con gọi mẹ, như muốn kéo mẹ về với con.
Bên dưới vực, lúc đó, có một sư thầy, đang đi lấy củi ngang qua, nghe tiếng xào xạc kéo dài, càng lúc càng lớn và gần hơn, vang xuống từ trên cao. Sư thầy nhìn với theo, lạnh người khi thấy một con sư tử đang nằm im, cách không xa nơi sư thầy đang đứng. Sư thầy từ từ đến gần thấy nó đang mê man, thoi thóp thở, nên vẫn còn sống. Bằng tấm lòng từ bi, sư thầy vội hái lá cây trị thương gần đó, nhai đắp lên vết thương cho sư tử, rồi bằng cả sức lực, sư thầy kéo sư tử đến hốc đá gần đó để tránh sương lạnh về khuya. Đêm đó sư thầy về chùa gõ mỏ tụng kinh, mà tâm trí cứ lo lắng cho con sư tử.
Sáng sớm hôm sau, sư thầy chuẩn bị tất cả các dụng cụ, phương tiện y tế đã dự trữ sẵn trong chùa, để phòng xa khi có tai nạn thương tích, sư thầy mang xuống hốc đá, nơi sư tử nằm để chăm sóc cho nó. Một điều kỳ diệu đã xảy ra, lúc này sư tử không còn là sư tử nữa, mà là một phụ nữ đang nằm đó mê man, không mảnh vải che thân, với mái tóc xoăn xõa dài, phủ hờ hững một phần cơ thể.
Không kịp suy nghĩ đến việc gì khác, sư thầy vội vàng cởi chiếc áo nâu sòng đang mặc, phủ kín cơ thể cô gái. Cô gái vẫn mê man nằm đó bất động, sư thầy ngồi kế bên và bắt đầu nghĩ về giấc mơ ba hôm trước. Trong giấc mơ sư thầy thấy một phụ nữ đến chùa, đòi một đứa con, mà cô ta nói nó đã thất lạc và mất ở đâu đây. Khi đòi không được, cô ta bắt đầu cầu xin một đứa con. Cách thể hiện của cô cho thấy sự cô đơn, thiếu thốn, trong tuyệt vọng. Giấc mơ về cô gái đòi con, rồi cầu xin có con, tại nơi thanh tịnh xa lánh trần ai đã ám ảnh sư thầy. Trở lại thực tại, sư thầy tự hỏi, phải chăng đây là cô gái trong mơ mà ta đã gặp.
Đang nghĩ ngợi, sư thầy nghe giọng nói yếu ớt của cô gái: “Cám… ơn thầy cứu… em!” Giọng nói giống người trong mơ mà sư thầy đã gặp. Nhìn vào ánh mắt cô gái, sư thầy cảm thấy nỗi cô đơn cùng cực của nàng, thiếu sức sống và không muốn sống. Rồi sư thầy nghe nàng nói tiếp: “Em… không thiết… sống, không… muốn sống!” Chỉ nói được như vậy, rồi cô gái thiếp đi, để lại trong lòng sư thầy bao trăn trở. Chiều đó, sư rời xa cô gái mà lòng ngổn ngang.
Tờ mờ sáng hôm sau, sư hối hả xuống núi thăm nàng, với giỏ thức ăn do chính tay sư thầy bỏ cả tâm huyết nấu. Nàng vẫn nằm đó, đón sư thầy với nụ cười thẹn thùng, lơ đãng hé nở trên môi. Sư thầy đỡ nàng từ từ ngồi dậy, để nàng ăn cháo. Nàng ăn từng muỗng cháo sư thầy đút, một cách hạnh phúc. Sư thầy cảm nhận trong lòng mình một tình cảm ấm áp khác lạ mà sư chưa từng thấy bao giờ. Sau khi ăn xong, sư thầy chuẩn bị rời đi, cô gái nhìn theo sư thầy tha thiết, chờ mong sư thầy trở lại. Cái nhìn đó hơn ngàn lời nói, nó xoáy sâu vào lòng sư thầy như vết cắt, không đứt mà đau.
Với sự chăm sóc tận tình, sau vài hôm cô gái hồng hào trở lại, và đã sống sót. Và khi ý thức đầy đủ, cô cảm thấy xấu hổ, khi biết mình mặc bộ quần áo của sư thầy, vì cô hiểu chính sư thầy đã chăm sóc cho cô, thay quần áo cho cô, trong những ngày đầu cô nằm mê man.
Cô gái cảm nhận như thật gần gũi, như thuộc về sư thầy, một người mà cô gái có thể sống chết vì người đó, cũng như không thể sống nếu thiếu sư thầy. Mặc khác, cô cảm thấy an lành, khi có sư thầy kế bên, để cô có thể thỏ thẻ những chuyện vui, nỗi buồn, kể những câu chuyện thầm kín của cô, mà cô không thể nói với người nào khác. Một thứ tình yêu mà cô ta đã trao hết cho sư thầy. Sư thầy thấy và hiểu hết những cảm xúc đó trong những ngày chăm sóc cô ta. Tiêu sư thầy rồi!
Phần sư thầy, sau khi cô gái đã ổn, đêm đó sư quỳ gối trước tượng phật, lâm râm khấn nguyện. Tâm trí sư thầy bối rối. Sư thầy đã cứu cô gái bằng cả tấm lòng người. Và khi nhìn thấy hết cả thân thể cô gái, sư thầy thấy mình không còn xứng đáng với nhà phật nữa. Sư thầy cân nhắc dữ dội giữa giữ lấy bao năm tu hành cho mình hay cứu lấy người con gái. Sư thầy hiểu, cô gái có thể sẽ chết lần nữa, nếu không có sư thầy bên cạnh. Cuối cùng sư thầy quyết định hoàn tục, với lòng nhủ thầm, sư thầy đã làm như lời phật dạy: Cứu 1 mạng người, hơn xây 7 tháp phù đồ.
Một cơn gió mạnh thổi vào chùa, làm bừng sáng cây nhang sư thầy đang đốt trong lư hương, kéo theo không khí giá lạnh của rừng núi, tiếng kêu kẽo kẹt của bụi tre trước cổng chùa, làm sư thầy chạnh lòng nghĩ về cô gái đang ở một mình trong hốc đá. Sư thầy đứng dậy, bỏ tất cả, và chạy đến với cô ta. Đó là đêm đầu tiên, sư thầy ở cùng với cô gái.
Tình yêu và sự sống bắt đầu tại một nơi mà người ta muốn xa lánh bụi trần.
---
Hèn chi, tối hôm qua nằm mơ thấy bị rượt chạy trối chết.
Chạy tới hàng rào, thấy sao mình phóng qua hàng rào một cách nhẹ nhàng. Định thần nhìn lại, sao thấy mình chạy bằng... 4 chân. Nhìn 2 chân trước, thấy sao có móng vuốt và vằn vện. Nhìn kỹ lại, thấy mình đã biến thành cọp.
Lúc đó tự hỏi, ủa sao cọp mà chạy ta! Thế là quay đầu trở lại thị uy, ai dè mới nhìn lại, thấy 2 bạn rượt đuổi, biến thành 2 con... sư tử, phóng qua hàng rào, tiếp tục truy đuổi. Cọp tôi chỉ còn biết cong đuôi mà chạy.
Cọp tôi tiếp tục chạy, lúc này trước mặt là ngã ba đường. Ở đó, một đường với đầy dấu chân cọp, đường còn lại có tấm bảng "Đến Điểm Hẹn Hò". Thấy có đường thoát, cọp tôi chạy vào đường thứ hai. Khi vừa bước chân vào, cọp tôi trở lại thành người, nhưng không phải mình mà là gã trong câu chuyện trên. Lúc này mình cảm thấy nhẹ nhõm, trong khi gã thì thong dong rảo bước đến điểm hẹn hò.
Hai người bạn sư tử chạy tới ngã ba đường, thấy thật khó tính, không biết đuổi theo đường nào, nên quyết định chia đôi, người lao theo dấu chân cọp, người vào điểm hẹn hò. Người vừa bước vào điểm hẹn hò, không biết vì lý do gì vẫn mang xác sư tử, nhưng với tâm trạng nàng của gã trong câu chuyện trên. Với tâm trạng mới, nàng sư tử không vội vã, mà từ từ rảo bước đến điểm hẹn hò. Rồi, gã và nàng sư tử gặp nhau tại đó.
Vì không thể biến lại hình dạng người, nàng trong hình dạng sư tử cứ đi vòng quanh gã, nghẹn ngào mà không nói được gì. Trong khi gã nhìn nàng mà sợ phát khiếp.
Gã chợt nhớ đến thuyết định mệnh xa xưa: "Khi bạn biết những điều bí mật của nhau, bạn thuộc về nhau." Bất ngờ với ý nghĩ đó, gã nhìn vào nàng sư tử và hỏi lớn: "Tên cũ của Gà Mờ là gì?" Câu hỏi này là bí mật giữa nàng và gã, và duy nhất chỉ có nàng và gã là trả lời được. Thật ứng nghiệm, sư tử biến trở lại thành nàng của gã.
Lần này hy vọng họ không còn phải đuổi bắt nhau nữa, vì họ là của nhau, thuộc về nhau.
Nhớ trao cho nhau những bí mật khi yêu, để có thể tìm lại nhau nha.

Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét