![]() |
Andrew Harnik/Associated Press |
Tưởng tượng Covid dưới một tổng thống bình thường.
Tuần này tôi đã có một cuộc trò chuyện đáng chú ý. Đó là với Mary Louise Kelly và E.J. Dionne trong "Mọi Điều Được Xem Xét" của NPR, và đó là về cách đối xử trong những thời điểm quốc tang của các tổng thống trong quá khứ - Lincoln sau Gettysburg, Reagan sau vụ nổ Challenger và Obama sau vụ nổ súng ở trường Sandy Hook.
Cuộc trò chuyện khiến tôi băn khoăn không biết kinh nghiệm của Mỹ về đại dịch sẽ như thế nào nếu chúng ta có một nhà lãnh đạo thực sự trong Nhà Trắng.
Nếu chúng ta có một nhà lãnh đạo thực sự, ông ta sẽ nhận ra rằng những bi kịch như 100.000 cái chết Covid-19 chạm vào một cái gì đó sâu sắc hơn chính trị: Chúng chạm vào điểm nhạy cảm chung của chúng ta, và sự cảm thông sâu sắc và bẩm sinh của con người dành cho nhau.
Trong những khoảnh khắc như vậy, một nhà lãnh đạo thực sự bước ra ngoài vai trò chính trị của mình và bộc lộ chính ông ta chân thật và khiêm nhường, như một người có thể thấu hiểu nỗi đau, và chỉ đơn giản là hiện diện với những người khác như một người khổ đau, trong một biển người đau khổ chung.
Nếu chúng ta có một nhà lãnh đạo thực sự, bà ta sẽ nói về cái chết không phải là một khối vô danh mà là từng con người riêng rẽ, mỗi người được nhìn thấy trong phẩm giá duy nhất. Một nhà lãnh đạo như vậy sẽ gợi lại nguồn gốc văn minh chung của chúng ta, tích tụ tri thức mang lại sức mạnh tập thể trong thời gian khó khăn này.
Lincoln trở về với các ngữ điệu kinh thánh cổ xưa để an ủi quốc gia. Sau vụ nổ súng tại nhà thờ Charleston, Barack Obama đã đến với "Amazing Grace," một bài hát ca ngợi chủ nghĩa bãi nô cũ, mà đã trải qua lịch sử dài lâu của sự đau khổ và sự cứu rỗi người Mỹ gốc Phi.
Trong một phát biểu đầy ngẫu hứng ngay sau vụ ám sát Martin Luther King, Robert Kennedy đã gợi lại sự giết chóc của chính anh trai mình và trích dẫn Aeschylus: "Trong giấc ngủ của chúng ta, nỗi đau không thể quên, rơi xuống từng giọt lên trái tim cho đến khi, trong nỗi tuyệt vọng của chính chúng ta, chống lại ý chí của chúng ta, hoá thành sự khôn ngoan nhờ hồng ân phi thường của Thiên Chúa."
Nếu chúng ta có một nhà lãnh đạo thực sự, ông ta sẽ thành thật trong việc nói về những điều tồi tệ, như Churchill sau khi châu Âu sụp đổ. Ông ta sẽ rút ra bài học để nhận thức rằng thời gian khó khăn sẽ tạo ra cá tính, sự khám phá cá tính và thử thách cá tính. Ông ta sẽ cho thấy một thực tế rằng, trở thành một người Mỹ là cả một món quà và một nhiệm vụ. Mỗi thế hệ phải đối mặt với ngày tận thế của riêng mình, và tất nhiên, chúng ta sẽ sống xứng đáng với thời khắc của chúng ta, giống như tổ tiên của chúng ta đã sống.
Nếu chúng ta có một người lãnh đạo thực sự, bà ta sẽ nhắc nhở chúng ta về các giao ước chung và mục đích chung. Mỹ là một quốc gia đa dạng được kết hợp bởi một tương lai chung nhiều hơn là quá khứ chung. Trong thời kỳ khó khăn, các nhà lãnh đạo thực, sẽ nói rõ lại mục đích của nước Mỹ, tại sao chúng ta chịu đựng những khó khăn này và cái gì là tốt mà chúng ta nhìn thấy từ chúng.
Sau vụ nổ Challenger, Reagan nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta là một quốc gia của những nhà thám hiểm, và những cuộc thám hiểm trong lãnh vực khoa học này sẽ tiếp tục, một phần nhờ vào những người mà "đã thoát khỏi xiềng xích gắt gao của trần gian để chạm vào mặt Chúa."
Tại Gettysburg, Lincoln đã mô tả một cách sinh động lý do tại sao những người hy sinh trong chiến tranh đã hy sinh mạng sống của họ - để cho thấy rằng một quốc gia "được thiết lập để xác nhận rằng tất cả mọi người được sinh ra bình đẳng" có thể chịu đựng lâu dài và cũng dẫn đến "sự ra đời kiểu mới của sự tự do" cho tất cả thế giới .
Tất nhiên, ngay bây giờ chúng ta không có một nhà lãnh đạo thực sự. Chúng ta có Donald Trump, một người đàn ông không thể hiểu sự thấu cảm hay thể hiện sự thấu cảm, không thể cười hay khóc, yêu hay được yêu - một người tự yêu mình bị tổn thương thì không thể nhìn thấy sự tồn tại thực sự của cá nhân khác, ngoại trừ đến mức độ mà chúng là tốt hay xấu cho bản thân ông ta.
Nhưng nó quá dễ dàng để trút tất cả gánh nặng, bằng cách đổ lỗi cho Trump. Vấn đề của Trump không chỉ là ông ấy bị tổn thương về mặt cảm xúc; mà ông ta thất học (unlettered). Ông ta không có kỹ năng (literacy), khả năng nội tại (resources) thuộc về tinh thần hoặc lịch sử, để theo kịp một cuộc khủng hoảng.
Tất cả các nhà lãnh đạo mà tôi đã trích dẫn ở trên, đều được giáo dục theo một chương trình giảng dạy, đặt sự hình thành cá tính ở trọng tâm tuyệt đối của giáo dục. Họ được đào tạo bởi những người cho rằng, cuộc sống sẽ ném ra những bài kiểm tra khó khăn và bất ngờ, và đó là công việc của một trường học, như một hiệu trưởng đưa ra, để tạo ra những người trẻ có cá tính tốt và đạo đức ("acceptable at a dance, invaluable in a shipwreck" - đáng tán thưởng tại một vũ hội, vô giá trong một vụ đắm tàu)
Hãy nghĩ về các thế hệ của các nhà truyền giáo tôn giáo và công dân, như Frances Perkins, người đã chảy ra khỏi Mount Holyoke. Hãy nghĩ về tất cả những Morehouse Men và Spelman Women. Hãy nghĩ về tất cả các sinh viên trẻ, ở các trường học ở khắp mọi nơi, được giao cho Plutarch và Thucydides, Isaiah và Frederick Doulass - những bài học tuyệt vời từ quá khứ, về cách lãnh đạo, chịu đựng, chiến thắng hoặc thất bại. Chỉ có những cuốn sách tuyệt vời ở trong tâm trí trong nhiều thập kỷ, và đóng vai trò là kho chứa trí tuệ khi khó khăn đến.
Ngay bây giờ, khoa học và nhân văn cần phải đi bên nhau: khoa học sản xuất vắc-xin, với tính nhân văn trang bị cho các nhà lãnh đạo và công dân với khả năng phục hồi, chăm sóc và hợp tác cho đến khi hình thành. Nhưng, thay vào đó, nhân văn đang khủng hoảng tại đúng thời điểm mà lịch sử đang cho thấy sự hình thành đạo đức thực sự quan trọng như thế nào.
Một trong những bài học của cuộc khủng hoảng này là, sự giúp đỡ không đến từ một nơi trung tâm ở vị trí hàng đầu của xã hội. Nếu bạn muốn sự lãnh đạo thực sự, hãy nhìn xung quanh bạn.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét