7/9/25

Bài cuối _ 4: QUYẾT ĐỊNH VỀ HƯU SỐNG Ở ĐÂU.


Đây là một câu hỏi tuy đơn giản nhưng lại rất khó để có câu trả lời và lại vô cùng khó để đi đến quyết định.

Như tôi đã đề cập nhiều lần qua 3 bài viết liên quan vừa qua, cái quyết định về hưu sống ở bên ngoài nước Mỹ, chỉ có thể áp dụng cho những người về hưu KHÔNG LÃNH TIỀN GIÀ hay CÁC THỨ TRỢ CẤP từ CHÍNH PHỦ mới được. Riêng những người lãnh bất kỳ khoản tiền nào, liên quan đến các thứ trợ cấp của chính phủ trong đó có tiền già là không được, vì sẽ không thể ra khỏi nước Mỹ hơn 30 ngày.
 
Trong hơn 15 năm qua, vợ chồng tôi đã đến nhiều quốc gia trong danh sách, mà chúng tôi cảm thấy mình có thể về hưu ở cho tới khi qua đời được. Bên trời Âu thì có Tây Ban Nha (tôi nói được tiếng Latin American Spanish, giờ thì quên gần hết rồi vì đã lâu không xử dụng tới) và Bồ Đào Nha. Thời trước năm 2018 việc xin cái Golden Visa rồi sau 5 năm sẽ được chuyển sang quốc tịch, phải nói là không khó, chỉ cần đầu tư khoảng 350 ngàn Euro vào thị trường địa ốc, mua 2 căn hộ cho thuê là được. Sau vài lần qua lại bên trời Âu, chúng tôi từ bỏ ý định vì phong trào Dân Túy bắt đầu trỗi dậy khá mạnh vào thời điểm đó. Nó cũng khá giống với cái thời điểm này ở Mỹ với phong trào Bài Người Da Màu và Đưa Nước Mỹ Trở Lại Cho Người Da Trắng như hiện nay.

Chúng tôi cũng chạy qua Mã Lai, Thái Lan, Lào để dọ dẫm, nhận thấy bất cứ nơi nào trên 3 đất nước này cũng ở được. Trước hết chúng tôi tìm hiểu và làm đơn cho chương trình MM2H (Make Malaysia your 2nd Home) cũng khá dễ vào năm 2019, chỉ cần chứng minh nguồn thu nhập trên 2 ngàn 500 đô cho 2 vợ chồng, cộng thêm khoản đầu tư khoảng 250 ngàn đô ở nhiều dạng đầu tư là được. Thái Lan khó hơn xíu nhưng cũng thế và Lào thì còn dễ hơn nữa. Tuy vậy, chúng tôi bị chậm trễ trong việc làm đơn ở Mã Lai và sau khi qua mùa dịch Covid, chính quyền Mã Lai cho thay đổi tất cả. Số tiền chứng minh nguồn thu nhập mỗi tháng giờ là 10 ngàn đô (chúng tôi có thể chứng minh được) nhưng số tiền đầu tư giờ phải lên hơn 1 triệu đô, đành chịu. Thế là kể như xong, thất bại với cái “Thủ Tục Đầu Tiên.”
 
Thế rồi Thái Lan và Lào, nếu cần phải xin đủ các thứ thủ tục nhập cảnh tạm, mà lại còn phải học tiếng Thái tiếng Lào, rồi lại còn phải tập làm quen với các phong tục, tập quán và ẩm thực của họ nữa, khiến chúng tôi cảm thấy ngao ngán. Cuối cùng, cái ý định trở về Việt Nam sống, dường như ngày một trở nên mạnh mẽ và thúc đẩy hơn lên. Vừa không phải học ngôn ngữ mới, vừa không phải làm quen với các phong tục tập quán lạ, nhất là về ẩm thực thì … à ha … chả có gì phải tập cả. Nội những thứ này, nó đã giúp chúng tôi vượt qua hơn 8 ngàn dặm đường dài rồi nói chi.

Trước khi quyết định rời bỏ nước Mỹ về hưu ở nước ngoài sống nốt quãng đời còn lại, chúng tôi nhắc lại cái quyết định của mình 45 năm trước khi mới đặt chân lên đảo, quyết định xin được nhận vào Mỹ định cư. Chúng tôi chọn Mỹ, chứ Mỹ không chọn chúng tôi. Lần này cũng vậy, CHÚNG TÔI CHỌN VIỆT NAM chứ VIỆT NAM KHÔNG CHỌN CHÚNG TÔI.

(Câu nói này là của vợ chồng tôi, có xin trademark đàng hoàng đó nha. Ai nhận ẩu, kiện á!)

Sau khi chúng tôi được Mỹ nhận vào, tất cả mọi thứ đều xa lạ, từ ngôn ngữ đến phong tục, từ tập quán đến thực phẩm, chúng tôi biết rằng mình phải xăn tay áo lên để bắt đầu từ số Zero to tướng. Chúng tôi đã phải mất một thời gian khá dài, trên chục năm, để hội nhập rồi biến mọi thứ nhập tâm để trở thành một “người Mỹ.”

Cách đây đúng 3 năm, sau khi quyết định sẽ chọn Việt Nam làm điểm đến sau cùng, cũng không khác 45 năm trước, khi thực sự đặt chân đến Mỹ là mấy. Tất cả mọi thứ tưởng quen lắm nhưng đều xa lạ, ngay cả ngôn ngữ, giờ họ nói nhanh lắm, theo không kịp, phong tục cũng có nhiều cái lạ, tập quán cũng thế, cứ tưởng mọi thứ đều rất thân quen nhưng sự thật thì khá là xa lạ sau gần nửa thế kỷ rời bỏ nơi này. Cho dù chúng tôi đã đi đi về về Việt Nam rất nhiều lần, từ ngay những năm tháng Hoa Kỳ còn chưa bỏ cấm vận vào năm 1993 để thấy rằng, việc trở lại đây ở lâu dài thì phải hội nhập, thật không dễ chút nào. Nó hoàn toàn khác với những lần trước kia, khi chúng tôi đến Việt Nam theo dạng … du khách.
 
Lần này thì hoàn toàn khác. Thế nhưng, cũng giống như 45 năm trước, khi chúng tôi mới đặt chân lên đất Mỹ và phải bỏ cả chục năm dài học để hội nhập, thì lần này chúng tôi về Việt Nam cũng phải học để hội nhập, nhưng chắc chắn một điều là chúng tôi sẽ chỉ mất một thời gian rất ngắn, đơn giản là CHÚNG TÔI đã CHỌN VIỆT NAM.
 
Chúng tôi đã có cơ hội đi qua 67 quốc gia trên thế giới để biết một điều là, không đâu hoàn hảo cả, được cái này thì sẽ phải mất cái khác. Cái mất đầu tiên mà chúng tôi cảm nhận rõ ràng nhất, đó là sự ồn ào, bát nháo của 100 triệu con người chen chúc cùng sống chung với nhau trên một mảnh đất có diện tích chưa bằng ½ diện tích của tiểu bang Texas. Và cái được đầu tiên mà chúng tôi nhận được, nó khiến con tim của chúng tôi dạt dào niềm xúc động và biết chắc chắn là đã và sẽ không bao giờ tìm thấy được trên đất Mỹ, như khi chúng tôi vừa bước vào thang máy ở cái chung cư chúng tôi cư ngụ vào một buổi sáng, một con bé khoảng 7, 8 tuổi với cái ba lô trên lưng trên đường đến trường, cúi đầu lễ phép chào: “Con chào ông. Con chào bà,” trước khi mẹ cháu phải nhắc nhở. Đấy, cái gì chứ những thứ đó, chúng tôi đã thấy rất nhiều trong thời gian 3 năm ở đây để đi đến kết luận là: “CHỈ CÓ ở VIỆT NAM”. Nó khiến chúng tôi cảm nhận được như có một cái gì đó rất bình an vừa đến với tâm hồn mình.

Trước đây, chỉ có người thân mới biết 2 lý do chính khiến chúng tôi bỏ Mỹ ra đi:
 
1- Khi về già, không muốn bị bạc đãi ở các viện dưỡng lão mà chúng tôi đã từng chứng kiến khi chăm sóc cho người thân của mình. Chúng tôi lại càng không muốn con cái mình, phải chứng kiến những cảnh đó và nhất là, chúng tôi không muốn chúng nó phải bận tâm lo lắng cho mình, trong khi chúng nó còn có gia đình con cái phải chăm lo. Không chăm sóc cho bố mẹ già thì cảm thấy có lỗi mà bỏ bê gia đình thì lại càng không được.

2- Lý do nữa, là chúng tôi không muốn “cái tài sản tuy nhỏ nhoi của mình, rơi vào tay các nhà thầu của nhà thương và viện dưỡng lão ở Mỹ.” Bởi chỉ cần vài năm cuối của cuộc đời, nếu phải ra vào những chốn đó thường xuyên, thì cho dù có một vài triệu đô tài sản, nó cũng bốc hơi rất mau lẹ.

Bài viết này, tôi chỉ muốn nêu ra những câu hỏi, mà chính chúng tôi đã từng bận tâm tìm kiếm câu trả lời trước khi đi đến quyết định về hưu ở bất cứ đâu ngoài Mỹ. Nếu bạn đang trăn trở với cái quyết định trở về Việt Nam để sống hết phần đời còn lại, thì trước hết, phải tự trả lời được những câu hỏi này:

- Cuộc sống ở Việt Nam, liệu có an toàn hơn ở Mỹ cho người về hưu không?

- Cuộc sống ở Việt Nam, liệu có ít căng thẳng hơn ở Mỹ cho người về hưu không?

- Những sinh hoạt hàng ngày ở Mỹ và các mối quan hệ/người thân/bạn bè có đủ giúp mình về mặt tinh thần và cảm xúc, có đủ để giúp cho cuộc sống của minh vui vẻ và lành mạnh hàng ngày không?

- Tôi thực sự có hạnh phúc trong cái môi trường ở Mỹ mà tôi đang sống đó không?

- Liệu tôi có đủ tiền để sống hết cuộc đời còn lại trên đất Mỹ không?

- Và sau cùng, liệu tôi có đủ tiền để chi trả cho các dịch vụ chăm sóc sức khỏe và các dịch vụ khác liên quan tại Mỹ khi bị bệnh không? Nên nhớ, những dịch vụ liên quan đến Y Tế cho người già như Medicare hay Medicaid có thể thay đổi bất cứ lúc nào, khi tiền trong quỹ An Sinh Xã Hội cạn kiệt và khi tuổi thọ của người Mỹ ngày càng cao hơn, chỉ để sống thêm 1, 2 năm lặc lè lê lết trong các viện dưỡng lão.
 
Khi bạn đặt tất cả những câu hỏi này lên bàn cân để cân nhắc và so sánh sự lựa chọn của mình, lúc đó bức tranh sẽ rõ ràng hơn rất nhiều và dễ dàng giúp bạn quyết định hơn. Điều đó chúng tôi đã thực hiện.

Hy vọng nó sẽ hữu ích phần nào cho các bạn, những người có ý định về hưu ở nước ngoài. Thực tế thì có sống ở đất nước nào cũng vậy và Việt Nam cũng phải cân nhắc như thế. Thân chúc tất cả những người cùng độ tuổi về hưu, cùng có chung một tư tưởng, tìm được bến đỗ cho quãng đời còn lại

Xem thêm

Bài 1Bài 2Bải 3, Bài 4
 
*** Vũng Tàu 9/7/2025

Không có nhận xét nào :