Nguyễn Đức Trọng & Thanh Đan - Virginia, 30/9/2023
Lưu ý: Quý anh chị nào không thích cái tật dông dài của tôi thì xin cứ xóa, sau bài tóm lược này sẽ là những bài chi tiết và kỷ niệm từng nơi viếng thăm trong chuyến đi. Vui buồn, hay dỡ chỉ là ý riêng theo gu của tôi, chứ không phải là ý chung của nhóm nào.
Các bạn thân mến,
Chuyến đi Cali lần này kéo dài hai tuần, không dài và cũng không ngắn lắm, vừa tạm đủ để chúng tôi thăm vài người thân, bạn hữu, và viếng những thắng cảnh muốn xem. Khi đi đến giũa đường, tối tối có dịp nhìn lại con đường dự trù sẽ đi sao toàn là núi với non, do đó mới có thêm hàng chữ "thăm Thần Núi Cali" là thế. Cho dù mang tiếng là bờ biển (Pacific Coast) nhưng một bên của con đường sẽ lái cũng là những vách núi dựng đứng. Nói cho vui chứ cũng có những bãi cát trắng nhó bé xa tít bên dưới để các cô cậu trẻ, đầy sức sống tung tăng cầm tay nhau thả bộ phơi nắng và nghịch sóng.
Mới đầu chúng tôi dự trù bay thẳng qua Bắc Cali, sau đó tà tà lái về Nam Cali, xong bọc ngược trở lại Bắc rồi về lại Virginia; thời gian lý tưởng cho các chuyến bay là vào buổi sáng hoặc trưa. Không ngờ là chẳng có hãng nào chịu bay sớm từ Virginia qua Bắc Cali (San Jose, Sacramento, Oakland) vào buổi sáng để chúng tôi có thời giờ mà đi thuê xe, thuê khách sạn, thăm một vòng thành phố. Không những thế, tìm đến các phi trường ở Nam Cali như Santa Ana, Long Beach, Los Angeles cũng không có. Chỉ còn có một nơi có chuyến bay trực tiếp và phù hợp với giờ giấc chúng tôi muốn là San Diego, vùng đất ấm miền Tây Nam của Mỹ giáp ranh với Mexico.
Do phải bắt đầu từ miền Nam Cali thay vì miền Bắc tôi phải sắp xếp lại hết chương trình từ đầu. Nhưng không ngờ việc đổi chiều chuyến di, tôi mới có dịp gặp lại hầu hết bạn hữu mà tôi yêu mến, vì họ cũng đang du hành trong lúc tôi bắt đầu chuyến đi và chỉ trở về kịp gặp tôi nửa ngày hay một ngày trước khi tôi rời đi. Đúng là duyên phải không các bạn?!
Để bảo đảm chuyến đi cho ngon lành, không bỏ qua những nơi đẹp nào trên đường đi, tôi đã liên lạc với anh Tô Minh Toàn K6 một tay du hành hạng nặng của San Jose cố vấn. Anh Toàn khi còn trẻ cứ vài năm là anh tổ chức đi cắm trại cho anh em cựu sinh viên, giáo sư VĐH Đàlạt cư ngụ ở Cali, trên nước Mỹ và thế giới rất ư là hào hứng và vui nhộn. Nhận được email của tôi, anh đã trã lời với một email thật dài đầy đủ chi tiết phụ đề thêm cho chương trình của tôi sao cho hợp lý, phong phú, và tiết kiệm nhất. Anh còn gởi bưu điện đến tôi bản đồ của công viên Yosemite, với chỉ dẫn rõ ràng từng nơi nên đi theo thứ tự từng ngày tôi ở đó. Dù là tính trước tỉ mỉ nhưng có đi rồi mới thấy là nhiều chuyện xãy ra không ngờ được, đúng là người tính không bằng trời tính là vậy. Mỗi khi đi du lịch, chúng tôi đều tính trước những nơi sẽ ghé thăm cùng thời gian dự trù. Nhưng nếu có chuyện gì bất ngờ xãy ra, chúng tôi sẳn sàng cắt bớt chương trình, hay sửa đổi nơi viếng thăm trong sự vui vẻ, vẫn cảm thấy vui vì biết thêm chuyện khác ngoài chương trình, rồi lại có cớ để đi lại lần sau. Chúng ta nên mang một tâm hồn là đi được cũng vui, mà không đi được vẫn vui như thường, thay vì bực bội, than phiền làm không những chính mình khó thở, u buồn lại còn làm bạn hữu chung quanh mất vui. Được thế thì cuộc đời sẽ rất an lạc, mới đạt được tuyệt đỉnh của pháp "du hí thần thông".
Cũng đã 5 năm rồi chúng tôi mới có dịp về thăm lại Cali, sự thay đổi khá là nhiều từ đường xá, xe cộ, nhà cửa, nhà hàng, khách sạn, con người, v.v. Sau đây cũng xin chia sẻ một chút về chi phí chuyến đi để các bạn so sánh và thẩm định trước khi quyết định làm một chuyến "đi tìm vàng" (thăm Golden State), so với trước thời dịch Covid xãy ra cho dễ nhé. Giá phí máy bay tôi phải trã đắt gấp rưỡi; tiền thuê xe hơn gấp đôi, $1080 cho Medium SUV trong 2 tuần; giá xăng gấp rưởi (gấp đôi so với Virginia hiện tại); khách sạn tăng từ 20-30%, đắt nhất là vùng San Diego từ $300-800/đêm, càng gần của vào các National Parks thì càng đắt $200-400/đêm, Little Saigon và San Jose trung bình $150-300/đêm; nhà hàng giá cả không còn rẻ như ngày xưa vì sau trận dịch Covid chi phí thứ gì cũng gia tăng ráo trọi nên hầu hết các món ăn đều tăng từ 20-30%, chưa kể là các nhà hàng đều giảm giờ mở cửa, có nơi đóng cửa từ 3pm, thường là 5pm hay 6pm. Nếu các bạn đi chung thì cứ thuê xe Van, ở chung phòng đôi 3,4 người người chia ra cho rẻ (nhớ kiếm người đừng ngáy nhé). :-)
Vài hàng tổng quát về chuyến đi và cũng xin lỗi đã nói về các chi phí của chuyến đi, nếu đã làm bạn nào thối chí bỏ chương trình hoạch định đi thăm Cali. Nói thế chứ bạn vẫn có thể đi Cali với chương trình tiết kiệm như thường, như đi máy bay với chuyến bay đêm hay "stand-by", qua ở nhà người thân/bạn hữu, có đi đâu thì đi xe bus, xe điện, hay Uber, rồi ăn uống thì tự nấu hay mua cơm chỉ, đi thăm các thắng cảnh nếu không ai đưa đi thì đi theo tour cũng OK. Bắt đầu từ bài sau, mời các bạn cùng chúng tôi du hành cho vui nhé, cùng nhìn những cảnh lạ/đẹp, cùng chia sẻ các món ăn bình dân địa phương.
Chúng tôi có một buổi chiều để xếp đồ vào vali và ngày mai sẽ phải có mặt sớm ngoài phi trường lúc 7am. Sau cú khủng bố 911, mỗi lần đi máy bay đã khó khăn với hàng rào an ninh, nay lại thêm trận dịch Covid, mỗi lần đi máy bay là một khổ nạn. Lớn tuổi rồi tôi cũng muốn đi cho nhẹ, lý tưởng là một chiếc vali nhỏ có thể đem lên máy bay (carry-on) cộng thêm một túi xách đeo vai là lý tưởng. Chúng tôi chủ trương như vậy nhưng rồi phải đem phòng hờ áo khoát chống lạnh khi lên núi, đôi giầy dép phòng hờ ngoài đôi đang mang, thuốc men cần trong hai tuần, Ipad, cell phone, giây cắm điện, đồ sạc điện,... riết rồi cũng phải thêm 1 vali loại trung. Cứ ngỡ là mình đem quá nhiều, đến khi chờ lấy hành lý mới thấy là mình chẳng thấm vào đâu so với bà con đi cùng.
Để tiện và tiết kiệm thời giờ khi chờ đi qua hàng rào kiểm soát an ninh ở phi trường, các bạn nên xin một TSA Precheck Number cho bản thân, tốn 78$ lần đầu, có hiệu lực 5 năm, khi hết hạn chỉ tốn $70 cho việc gia hạn 5 năm tiếp theo. Rất đáng tiền vì nếu không bạn phải mất thêm cả 20-30 phút khi gặp lúc đông người.
Đường bay trực tiếp xem ra cũng hay vì lúc 8:40am rời phi trường Dulles ở miền Đông, đến 10:50am máy bay đã hạ cánh xuống phi trường San Diego, tức là còn hơn nửa ngày cho chúng tôi sinh hoạt trước khi trời tối. Lấy được xe ra khỏi phi trường cũng đã 1pm, thay vì ở San Diego nghỉ ngơi, chúng tôi quyết định lái thẳng lên Little Saigon để thuê khách sạn cho rẻ, có nhiều nhà hàng VN để lựa chọn hơn cho bữa ăn chiều và mua đồ đem theo ăn dọc đường ngày mai. Chúng tôi thuê khách sạn ở Santa Ana cách Little Saigon 10 phút lái xe, một phòng với 2 giường "Queen" với giá chưa đến 1/2 so với ở trung tâm San Diego ($119 vs $250+parking fee, hotel **1/2).
Trận dịch Covid là một tác hại lớn cho hệ thống nhà VN ở vùng Little Saigon, khá nhiều nhà hàng đã biến mất cũng như có một số nhà hàng mới ra chào đời. Không hiểu các bạn thế nào, sau khi đạt đến số tuổi 70, tôi thấy lượng thức ăn hàng ngày của tôi giảm đi rõ rệt, gần như chỉ bằng 2/3 so với lúc ở tuổi 60, so với thời 50 may ra bằng 1/2, có lẽ mình đã hoạt động ít quá chăng. Chúng tôi đã chọn hiệu "Phỏ Tàu Bay Lý Thái Tổ" để ăn món bánh cuốn, nhà "Song Long" ăn món cơm tấm sườn bì chả, (bún) gỏi và, ốc nướng bơ Pháp, café Liégeois, các món chè nước ăn chơi ở Hiển Khánh cũ trên đường Westminster, quán "Yummy Bánh Bao" cho món bánh mì và bánh bao mang theo ăn dọc đường.
Món bánh cuốn ở Phở Lý Thái Tổ là món tôi mê nhất, mỗi khi xuống Nam Cali là tôi phải ghé ăn ít nhất hai lần, ngày đầu mới đến và trước khi về. Nhưng hôm nay khá thất vọng vì nước mắm pha dở quá - mặn và không cảm thấy vị chua, cay, ngọt ra sao rõ ràng. Bên trong nhà hàng thì xuống cấp nhiều quá do không được tu bổ, thêm điều không hay nữa là gia đình chủ nhân kéo ra ngồi tụm ở một bàn trong góc mà bàn chuyện thiên hạ mới kinh chứ. Trong tương lai nếu nhà hàng không điều chỉnh lại cách pha nước mắm, cũng tu bổ sửa chữa lại, số thực khách chưa chắc còn nhiều như ngày nay. Nhà hàng "Song Long" vẫn giữ được đặc điểm các món ăn như ngày xưa, nhất là chiêu đem bánh mì nóng với bơ cho khách nhâm nhi trong khi chờ, nên không lấy làm lạ là các khách hầu hết đều là người lớn tuổi cười nói thân quen với chủ nhân. Nhà hàng giữ được phong cách cổ xưa nhưng cũng nên sơn phết và trang trí lại. Các món chè của Hiển Khánh (cũ) vẫn thu hút khách hàng ra vào không dứt, tôi thử món "chuối xào dừa" và nước "đậu xanh lá dứa" một lần là mê luôn. Xem ra Song Long, Hiển Khánh, Phở LTT và các tiệm cũ trong vùng đều vướng nạn không tu bổ, sơn sửa lại cửa hàng. Tiệm "Yummy Bánh Bao" mở ra sau này nhưng phát lên thật mạnh vì đáp ứng đúng nhu cầu người là giá phải chăng, phần ăn vừa phải như chiếc bánh bao nhỏ thôi, xinh xắn vừa ăn, cho dù là không ngon như bánh bao bự tổ chảng kiểu bánh bao "Ông Cả Cần" ngày xưa với cái giá gấp 4,5 lần. Hèn chi dù là mở sau nhưng họ cũng đã mở đến tiệm thứ năm rồi, cửa hàng hầu như lúc nào cũng phải xếp hàng.
Trước khi đi bạn hữu địa phương, bà con mới đi Cali về đều than phiền chuyện xe bị đập kính/cậy cửa khi đậu xe ở các trung tâm thương mại hay các chợ, nhất là khi có để đồ đạc chi đó trong xe. Chưa kể là còn cái nạn lái xe len ra chạy trước rồi thắng lại thật gấp để xe phía sau do thắng không kịp mà đụng. Thời gian ở Cali mỗi khi đi shopping hay trong xe có đồ đạc là tôi xung phong ở lại trông xe cho chắc ăn; khi lái xe ngoài đường gặp xe nào cũ mà chạy chạy là tôi lưu ý chậm lại cùng đổi lằn xe cho an toàn. Tình trạng an ninh Cali xem ra càng ngày càng tệ nhất là khi "băng đảng" cầm quyền Cali và nước Mỹ muốn tạo ra tình trạng như vậy - dung dưỡng kẻ trộm cắp, trói tay cảnh sát không cho bắt hay không muốn cảnh sát can thiệp. Cũng may không có chuyện gì xãy ra cho tôi trong hai tuần ở Cali, nhưng chuyện thiên hạ bị đập kính xe thì bà chị có gặp ngay trước khu Phước Lộc Thọ.
Các bạn thân mến,
Như đã nói ở trên (Bài 1) chuyến đi Cali lần này dù chỉ có hai tuần nhưng là chuyến đi dài nhất, đi thăm nhiều nơi nhất, cũng như nhiều lần họp mặt với người thân và bạn hữu. Tôi đã từng sống ở miền Bắc Cali những năm đầu thập niên 1980 nhưng chưa lần nào dành ra cho mình hai tuần mà lang thang như vầy, tối đa là cũng chỉ ba bốn ngày, dài hơn một chút thì lại dành cho những chuyến đi xa. Những lần khác có vòng lại thăm Cali thường cũng gói ghém trong vòng một tuần.
Sau khi nghỉ lại một đêm ở Little Saigon, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình tiến lên miền Bắc Cali, và như dự trù sẽ ghé thăm 3 National Parks (NP) trên đường đi, hai NP nằm kề nhau là Sequoia và King Canyon, Yosemite thì xa hơn về phía Bắc. Chúng tôi dành cho Sequoia và Kings Canyon mổi nơi một ngày với hậu cần là thành phố Fresno; riêng Yosemite thì hai ngày và hậu cần là Mariposa. Để tiết kiệm tiền xăng trong chuyến đi, tôi luôn đổ đầy xăng vào cuối ngày hay sáng sớm ở Costco Gas Station, không ngờ lại là quyết định sáng suốt vì giá sai biệt so với cây xăng bên ngoài có lúc lên đến $1.50/gallon.
Trong khi cô hàng xóm và bà chị tìm mua nhu yếu phẩm cho chuyến đi, tôi đậu xe chờ phía sau khu Phước Lộc Thọ (PLT), không dám rời đi xa vì nhỡ họ đập xe và tha mất vali thì khổ. Nhin khu PLT đông đúc và xô bồ, tôi có cảm giác như mình đang đứng ở khu chợ An Đông ở Sàigòn năm nào, các cửa tiệm đều nhỏ hơn so với các khu thương mại của Mỹ, hàng hóa trưng bày thì cố nhét cho nhiều, nhà hàng ăn thì nằm ngay giữa, người bán và người mua đôi lúc trông như mặc đồ bộ ở nhà, nói chuyện cứ lớn oang oang như vỡ chợ không bằng,... thiếu hẳn cái tinh thần thoải mái tạo cho người mua so với các tiệm Nhật, Mỹ, Âu. Tôi nghĩ người VN chúng ta cũng đều biết và hiểu đièu này qua những kinh nghiệm ở địa phương, qua du lịch, qua phim ảnh, sách báo,... nhưng sao tình trạng vẫn kéo dài. Phải chăng đây là đặc tính của dân tộc?! Ở các phố Tàu trên thế giới cũng thế! Biết đâu nhờ tính chất này mà khiến người ta đi đâu xa cũng muốn về thăm lại quê hương nơi đã sinh ra cho dù nghèo khó, không được sạch đẹp như nơi đang ở.
Đoạn đường Little Saigon đến Fresno theo dự tính của Google Maps chỉ vào khoảng 4 tiếng hay hơn một chút, nhưng gặp tình trạng kẹt xe của Cali, phần tôi chạy chậm nên mãi gần 7pm mới đến nơi. Có muốn đi tìm nhà hàng VN ăn tối cũng không xong vì hầu hết đóng cửa lúc 7 hay 8pm. Thôi chỉ còn nước dọn dẹp và ăn đồ thừa đã mua đem theo.
Tình trạng ô nhiễm của Cali với khói xe và nhà máy đúng là hết chê, rất hiếm mà gặp được bầu trời xanh, hầu hết chỉ là một màu trắng đục. Cứ nghĩ là ra ngoại ô, về nông thôn thì sẽ gặp khí hậu trong lành hơn, ai ngờ đến Fresno tình trạng ô nhiễm còn cao hơn là khu vực Little Saigon. Buổi sáng lái xe đi thăm Sequoia, con đường vào núi còn bụi mù nhiều hơn, mãi đến khi leo lên độ cao 5000ft (1500m) mới mới thấy màu trời xanh sơ sơ một tí.
Từ Fresno đến cổng vào phía Nam Sequoia NP mất 1 tiếng 30 phút, từ cổng leo núi vòng vèo từ cao độ 2000ft đến khu trung tâm đỉnh núi 6500ft mất chừng 2 tiếng nữa. Đây là lần thứ ba tôi đi Sequoia, lần đầu cách đây hơn 40 năm tôi đã lái đến cổng lúc đó khoảng 2pm, nghĩ chạy lên xuống mất 4 tiếng rồi còn dành thời giờ đi chơi, sau còn phải chạy về lại Bắc Cali, tôi đành bỏ cuộc chạy về San Jose luôn. Lần thứ nhì đi với cô hàng xóm cũng khá lâu rồi, nhằm một ngày cuối thu tuyết rơi đầy trời, khu trung tâm an toàn hơn được mở cửa, còn con đường đèo nơi có mỏm đá Moro Rock và Tunnel Log - thân cây mà xe có thể chạy qua, bị đóng cửa. Do vậy mà hôm nay cô hàng xóm và bà chị phải theo tôi đi thăm hai địa điểm này trước những nơi khác.
Hình dáng mỏm đá "Moro Rock" cứ hiện ra rồi lại trước mặt trên con đường leo núi hình chữ S, khi biết là có thể leo tận đỉnh thăm mỏm đá ấy du khách ai nấy đều háo hức muốn chinh phục, nhất là đường đi chỉ độ 350 bậc thang, chỉ mất chừng 15 phút. Cô hàng xóm và bà chị đau chân nên không lúc đầu không muốn leo, tôi khuyến khích là cứ leo được đến đâu hay đến đó, mỏi chân thì ngừng lại nghỉ ngắm cảnh và chụp hình. Áp dụng lời khuyên của tôi hai cô từ từ mà leo đến đỉnh dù có mất gấp ba lần thời gian so với người khác.
Sequoia NP thuộc vùng rừng núi Sierre Neveda đã bị cháy thật lón hồi mùa hè năm rồi 2022, dấu vết còn đầy rẫy chung quanh, may là cũng còn sót lại nhiều cây cổ thụ Sequoia, có cây cháy rổng hết ruột trông rất lạ. Rừng cây Sequoia này nếu bị cháy hết không biết bao nhiêu ngàn năm mới có thể mọc lại, biết đâu tuyệt tích luôn. Các bạn có dịp đi ngang vùng này nên ghé thăm một lần cho biết. Mời các bạn xem vài tấm hình cho vui nhé.
Như đã nói ở trên (Bài 1) chuyến đi Cali lần này dù chỉ có hai tuần nhưng là chuyến đi dài nhất, đi thăm nhiều nơi nhất, cũng như nhiều lần họp mặt với người thân và bạn hữu. Tôi đã từng sống ở miền Bắc Cali những năm đầu thập niên 1980 nhưng chưa lần nào dành ra cho mình hai tuần mà lang thang như vầy, tối đa là cũng chỉ ba bốn ngày, dài hơn một chút thì lại dành cho những chuyến đi xa. Những lần khác có vòng lại thăm Cali thường cũng gói ghém trong vòng một tuần.
Sau khi nghỉ lại một đêm ở Little Saigon, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình tiến lên miền Bắc Cali, và như dự trù sẽ ghé thăm 3 National Parks (NP) trên đường đi, hai NP nằm kề nhau là Sequoia và King Canyon, Yosemite thì xa hơn về phía Bắc. Chúng tôi dành cho Sequoia và Kings Canyon mổi nơi một ngày với hậu cần là thành phố Fresno; riêng Yosemite thì hai ngày và hậu cần là Mariposa. Để tiết kiệm tiền xăng trong chuyến đi, tôi luôn đổ đầy xăng vào cuối ngày hay sáng sớm ở Costco Gas Station, không ngờ lại là quyết định sáng suốt vì giá sai biệt so với cây xăng bên ngoài có lúc lên đến $1.50/gallon.
Trong khi cô hàng xóm và bà chị tìm mua nhu yếu phẩm cho chuyến đi, tôi đậu xe chờ phía sau khu Phước Lộc Thọ (PLT), không dám rời đi xa vì nhỡ họ đập xe và tha mất vali thì khổ. Nhin khu PLT đông đúc và xô bồ, tôi có cảm giác như mình đang đứng ở khu chợ An Đông ở Sàigòn năm nào, các cửa tiệm đều nhỏ hơn so với các khu thương mại của Mỹ, hàng hóa trưng bày thì cố nhét cho nhiều, nhà hàng ăn thì nằm ngay giữa, người bán và người mua đôi lúc trông như mặc đồ bộ ở nhà, nói chuyện cứ lớn oang oang như vỡ chợ không bằng,... thiếu hẳn cái tinh thần thoải mái tạo cho người mua so với các tiệm Nhật, Mỹ, Âu. Tôi nghĩ người VN chúng ta cũng đều biết và hiểu đièu này qua những kinh nghiệm ở địa phương, qua du lịch, qua phim ảnh, sách báo,... nhưng sao tình trạng vẫn kéo dài. Phải chăng đây là đặc tính của dân tộc?! Ở các phố Tàu trên thế giới cũng thế! Biết đâu nhờ tính chất này mà khiến người ta đi đâu xa cũng muốn về thăm lại quê hương nơi đã sinh ra cho dù nghèo khó, không được sạch đẹp như nơi đang ở.
Đoạn đường Little Saigon đến Fresno theo dự tính của Google Maps chỉ vào khoảng 4 tiếng hay hơn một chút, nhưng gặp tình trạng kẹt xe của Cali, phần tôi chạy chậm nên mãi gần 7pm mới đến nơi. Có muốn đi tìm nhà hàng VN ăn tối cũng không xong vì hầu hết đóng cửa lúc 7 hay 8pm. Thôi chỉ còn nước dọn dẹp và ăn đồ thừa đã mua đem theo.
Tình trạng ô nhiễm của Cali với khói xe và nhà máy đúng là hết chê, rất hiếm mà gặp được bầu trời xanh, hầu hết chỉ là một màu trắng đục. Cứ nghĩ là ra ngoại ô, về nông thôn thì sẽ gặp khí hậu trong lành hơn, ai ngờ đến Fresno tình trạng ô nhiễm còn cao hơn là khu vực Little Saigon. Buổi sáng lái xe đi thăm Sequoia, con đường vào núi còn bụi mù nhiều hơn, mãi đến khi leo lên độ cao 5000ft (1500m) mới mới thấy màu trời xanh sơ sơ một tí.
Từ Fresno đến cổng vào phía Nam Sequoia NP mất 1 tiếng 30 phút, từ cổng leo núi vòng vèo từ cao độ 2000ft đến khu trung tâm đỉnh núi 6500ft mất chừng 2 tiếng nữa. Đây là lần thứ ba tôi đi Sequoia, lần đầu cách đây hơn 40 năm tôi đã lái đến cổng lúc đó khoảng 2pm, nghĩ chạy lên xuống mất 4 tiếng rồi còn dành thời giờ đi chơi, sau còn phải chạy về lại Bắc Cali, tôi đành bỏ cuộc chạy về San Jose luôn. Lần thứ nhì đi với cô hàng xóm cũng khá lâu rồi, nhằm một ngày cuối thu tuyết rơi đầy trời, khu trung tâm an toàn hơn được mở cửa, còn con đường đèo nơi có mỏm đá Moro Rock và Tunnel Log - thân cây mà xe có thể chạy qua, bị đóng cửa. Do vậy mà hôm nay cô hàng xóm và bà chị phải theo tôi đi thăm hai địa điểm này trước những nơi khác.
Hình dáng mỏm đá "Moro Rock" cứ hiện ra rồi lại trước mặt trên con đường leo núi hình chữ S, khi biết là có thể leo tận đỉnh thăm mỏm đá ấy du khách ai nấy đều háo hức muốn chinh phục, nhất là đường đi chỉ độ 350 bậc thang, chỉ mất chừng 15 phút. Cô hàng xóm và bà chị đau chân nên không lúc đầu không muốn leo, tôi khuyến khích là cứ leo được đến đâu hay đến đó, mỏi chân thì ngừng lại nghỉ ngắm cảnh và chụp hình. Áp dụng lời khuyên của tôi hai cô từ từ mà leo đến đỉnh dù có mất gấp ba lần thời gian so với người khác.
Sequoia NP thuộc vùng rừng núi Sierre Neveda đã bị cháy thật lón hồi mùa hè năm rồi 2022, dấu vết còn đầy rẫy chung quanh, may là cũng còn sót lại nhiều cây cổ thụ Sequoia, có cây cháy rổng hết ruột trông rất lạ. Rừng cây Sequoia này nếu bị cháy hết không biết bao nhiêu ngàn năm mới có thể mọc lại, biết đâu tuyệt tích luôn. Các bạn có dịp đi ngang vùng này nên ghé thăm một lần cho biết. Mời các bạn xem vài tấm hình cho vui nhé.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét