Lê Minh Chí
Có một bà chị hơn 8 năm trước, gia cảnh còn thiếu thốn, nhưng vẫn vét hết tiền bạc sống hàng ngày cho chú em quen trong trường mượn, với lời hứa vài ngày trả. Vài ngày sau, chú em này nghỉ làm, và biến mất khỏi tầm nhìn của bà chị. Chị đau đớn và thất vọng về sự giúp đỡ tốt đẹp.
Sau 8 năm, chú em nhắn tin với bà chị:
- Chị nhớ em không?
- Chị không nhớ
- Em làm ở trường X, còn nợ chị một số tiền, chị cho xin số tài khoản, gửi lại chị ạ
- Chị không còn nhớ đâu em, lúc này làm ổn không?
- Em mở công ty riêng 3 năm rồi, còn nhớ có nợ chị nữa, chị cho em xin số tài khoản nhe.
Bà chị gởi cho chú em số tài khoản, ngay sau đó, chú em gởi trả cho chị 3 triệu, kèm theo một tin nhắn cảm ơn và hứa hẹn mời bà chị cà phê. Nghe chuyện, tôi cảm nhận một kết thúc có hậu.
Lúc này tôi tự hỏi, nếu lúc trước bà chị cho mượn không phải 3 triệu, mà là 30 triệu, 300 triệu, hay nhiều hơn, không biết sẽ có một kết thúc có hậu như vậy không? Thật ra, trong hoàn cảnh thiếu thốn, bà chị vét hết để có 3 triệu cho mượn là cả một tuyệt vời. Tuy nhiên, theo tôi là không nên, vì giúp đỡ người khác, nhưng đừng tạo gánh nặng cho mình, vì như đã nói ở trên, gia cảnh của chị còn túng thiếu.
Trong triết học có một quy luật nói về ảnh hưởng qua lại giữa lượng và chất: Khi lượng thay đổi, tất yếu sẽ làm thay đổi chất của sự vật, hiện tượng và ngược lại, khi chất thay đổi sẽ tạo nên những biến đổi mới về lượng của sự vật, hiện tượng. Người ta chỉ trả số tiền nhỏ (lượng), vì nó rẻ hơn so với bị cắn rứt tâm hồn và chữ tín (chất). Số tiền càng lớn (lượng thay đổi) đến mức nào đó, nó mua được sự cắn rứt và chữ tín, nên người ta không thấy bị cắn rứt nữa (chất thay đổi). Lúc đó họ không còn muốn trả nữa. Hiển nhiên, lượng nhỏ hay lớn tùy thuộc vào hoàn cảnh người nợ.
Sau 8 năm, chú em nhắn tin với bà chị:
- Chị nhớ em không?
- Chị không nhớ
- Em làm ở trường X, còn nợ chị một số tiền, chị cho xin số tài khoản, gửi lại chị ạ
- Chị không còn nhớ đâu em, lúc này làm ổn không?
- Em mở công ty riêng 3 năm rồi, còn nhớ có nợ chị nữa, chị cho em xin số tài khoản nhe.
Bà chị gởi cho chú em số tài khoản, ngay sau đó, chú em gởi trả cho chị 3 triệu, kèm theo một tin nhắn cảm ơn và hứa hẹn mời bà chị cà phê. Nghe chuyện, tôi cảm nhận một kết thúc có hậu.
Lúc này tôi tự hỏi, nếu lúc trước bà chị cho mượn không phải 3 triệu, mà là 30 triệu, 300 triệu, hay nhiều hơn, không biết sẽ có một kết thúc có hậu như vậy không? Thật ra, trong hoàn cảnh thiếu thốn, bà chị vét hết để có 3 triệu cho mượn là cả một tuyệt vời. Tuy nhiên, theo tôi là không nên, vì giúp đỡ người khác, nhưng đừng tạo gánh nặng cho mình, vì như đã nói ở trên, gia cảnh của chị còn túng thiếu.
Trong triết học có một quy luật nói về ảnh hưởng qua lại giữa lượng và chất: Khi lượng thay đổi, tất yếu sẽ làm thay đổi chất của sự vật, hiện tượng và ngược lại, khi chất thay đổi sẽ tạo nên những biến đổi mới về lượng của sự vật, hiện tượng. Người ta chỉ trả số tiền nhỏ (lượng), vì nó rẻ hơn so với bị cắn rứt tâm hồn và chữ tín (chất). Số tiền càng lớn (lượng thay đổi) đến mức nào đó, nó mua được sự cắn rứt và chữ tín, nên người ta không thấy bị cắn rứt nữa (chất thay đổi). Lúc đó họ không còn muốn trả nữa. Hiển nhiên, lượng nhỏ hay lớn tùy thuộc vào hoàn cảnh người nợ.
Có một vị tỷ phú từng nói: "Điều khó nhất là gì? Là vay tiền. Người sẵn sàng cho bạn vay tiền, là quý nhân của bạn. Người cho bạn vay tiền khi bạn gặp khó khăn, không phải vì người ta lắm tiền, mà vì người ta muốn giúp bạn một tay. Thứ người ta cho bạn vay, không phải là tiền, mà là lòng tin, sự khích lệ, sự tin tưởng, là đánh cược vào con người bạn của ngày mai".
Khi lượng đủ lớn, lòng tin nhẹ hều.
Thử nhìn sự việc theo khía cạnh triết học!
Thử nhìn sự việc theo khía cạnh triết học!

Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét