14/11/21

Giây Phút Từ Biệt.


Vân Huỳnh

Tàu sắp đến, hai bợm nhậu ôm nhau thắm thiết. Nhìn cảnh chia tay, nhiều hành khách còn rơm rớm nước mắt ...Rồi 1 gã lên tàu. Bạn bồi hồi nhìn theo. Chợt bạn phía dưới chạy theo tàu, miệng gào thảm thiết. Mọi người thông cảm chạy theo giữ bạn ấy lại... Sau khi tàu khuất bóng, bạn ấy thều thào trong đau khổ " Thằng kia là thằng tiễn. Tui mới là người đi"
St
***


Gã đi trên tàu chưa kịp ngồi, bị ông soát vé đến hỏi thăm. Hiển nhiên, gã không có vé, nên bị đuổi xuống nhà ga kế tiếp. Tại đó, gã hát bài vọng cổ: "Sân Ga Chỉ Có Một Người." Giọng hát của gã có vẻ bi ai, thê thảm lắm, không khác gì một gã thất tình. Trong khi, gã thật ra là đi tàu không vé nên bị đuổi, có nhớ hay không, là nhớ thằng bạn nhậu còn đang giữ vé tàu.

Khổ cái là đàn ông thất tình lại rất dễ được phụ nữ thông cảm, chắc tại thuyết nhị nguyên mà mấy ông triết gia hay nói. Khi xuống vọng, câu cuối cùng bản vọng cổ cô đơn, gã nghe văng vẳng và ngày càng gần, tiếng hát của một cô gái:

"Tôi quen biết anh giữa một đêm thật tình cờ. Sân ga vắng thưa người và ngoài kia vẫn mưa rơi. Tình chưa thành lời vì ngại tình còn gian dối, và ta đã quen nhau và cho nhau phút hẹn đầu."

Lúc đó, sân ga chỉ có hai người. Thế là họ quen nhau, và "cho nhau phút hẹn đầu," như lời bài hát.
Trong cái rủi có cái may, hay rủi hơn, không ai biết!

Không có nhận xét nào :