8/6/21

Khẩu Thần Công



Lê Minh Chí

Lời thề chỉ mới thoáng qua thì anh nhận tin vui. Không hiểu nhờ ai, qua phương tiện gì, câu chuyện của anh tới tai các bác sỹ phẫu thuật tại Đại học Johns Hopkins ở Baltimore. 

Họ quyết định xem xét trường hợp của anh và điều trị miễn phí. Sau 14 giờ phẫu thuật và 3 tháng điều trị, cái của anh không còn gọi là Cây Súng mà là khẩu Thần Công, được nạp đạn theo ý muốn và có thể bắn không ngừng nghĩ miễn sao còn đạn, mà đạn thì nhiều vô số kể có sẵn trong tự nhiên. 

Trời ạ, Cây Súng thật có khi trên bảo dưới không nghe, chớ khẩu Thần Công này thì nghe lời răm rắp. Vợ anh ngồi nghe các bác sỹ giải thích chỉ biết cười bẽn lẽn, mặt đỏ gay. Tuy nhiên, có một thứ mà bây giờ vẫn còn bí mật (để cho các facebooker bàn tán), đó là ai, anh hay chị, kiểm soát khẩu Thần công này. Hóa ra, khẩu Thần Công chỉ được kích hoạt bằng bàn tay với đầy đủ 5 dấu vân tay của 5 ngón tay. Thiếu kích hoạt, khẩu Thần Công trở nên vô dụng, chỉ dùng được chức năng tối thiểu.

Từ ngày anh về nhà, vợ anh ngày một trẻ ra. Lối xóm thấy lạ, bàn tán om sòm: Cái gã không còn Súng Đạn thì làm được gì mà sao vợ nó vui vẻ trẻ trung vậy? Các Facebooker nam đọc tin này thì ghen tị, vì cái khẩu Thần Công lợi hại. Các facebooker nữ thì make friend ào ào vào trang nhà của Đại học Johns Hopkins để tìm hiểu và làm khảo sát. 

Theo công bố mới đây của trường này, hầu hết các facebooker nữ đều muốn kiểm soát khẩu Thần Công, trong khi nam thì không muốn vậy. Đúng là, trong cái rủi có cái mai mà.



---

Một comment khác

Đọc xong chuyện ma, sợ quá, nhìn vào gương, cứ như có ai đang cười với mình. Tối ngủ cứ mơ thấy toàn là ma. Sáng nay, mở cửa bước ra ngoài, thấy con ma... nữ vẫn còn đang ngủ trên ngọn cây, trong tư thế lõa thể. Tớ nhắm mắt lại, có hi hí một chút, buột miệng la lên: "Ối trời ơi!" Con ma choàng tỉnh, rớt xuống đất chết tươi.

Tớ bất ngờ quá, bật điện thoại hỏi chị Lê Thị Gồ. Chị trả lời: "Con ma nữ này tối đi quán bar, say xỉn, rồi bay lang thang bị mắc kẹt ở ngọn cây. Nó buồn ngủ quá, ngủ quên luôn. Trong khi ngủ, nó từ từ bị mất ma thuật, nên khi tỉnh giấc bất ngờ, nó té xuống cây rồi chết."

Đó ai biết ma chết sẽ thành gì?
---
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=2920485601555908&id=100007834906752

Đời bạc lắm luôn! Tình cờ gặp lại cha nụi, nhìn chả không khác ngày xưa là mấy, chỉ có già hơn nhiều, hỏi: "Cha nụi có nhớ nhỏ này không?" Ổng hỏi lại: "Nhỏ này là ai?" Nghe ổng nói tớ muốn nổi nóng, thấy đời thật bạc. Ngày nào chả bốc mình lên mây, giờ chả không còn nhớ mình là ai.

Tớ gào lên: "Người đẹp! Bông Hồng mọc trên đỉnh núi ..." Mặt chả biến sắc, nước mắt trào ra, rồi nhìn xa xăm lẩm bẩm: "Nhỏ tôi yêu! Biết đâu mà tìm?" Rồi cha nụi lầm lũi bước đi, vừa đi vừa lặp lại: "Nhỏ tôi yêu! Biết đâu mà tìm?"

Tớ bừng tỉnh, mình chưa bị... Alzheimer.