
Lê Minh Chí
Theo tin từ cảnh sát Hạt Alain Delon, California, một người phụ nữ 60 tuổi hẹn hò với người đàn ông cũng 60 tuổi, tại một nơi hoang vắng. Không biết hai người đã nói với nhau những gì, tuy nhiên, thừa lúc sơ hở, người phụ nữ đã quật ngã người đàn ông, đè ông ta xuống đất trong 3 phút, làm ông ta bất tỉnh. Sau đó bà ta lục soát túi của người đàn ông, để tìm kiếm bức thư tình mà ông ta nói mang theo để đưa cho bà, nhưng bà không tìm thấy gì cả. Sau đó, bà ta đã rời đi, không để lại dấu vết gì tại hiện trường.
Khoảng 10 phút sau, người đàn ông từ từ tỉnh lại. Một người qua đường nhìn thấy đã gọi cảnh sát, mặc dù ông ta quơ tay kêu đừng gọi. Chỉ một giờ sau, cảnh sát đã xuất hiện tại căn hộ của bà ta và đã bắt giữ bà ta. Lục soát căn hộ, cảnh sát phát hiện một bức thư tình của chính người đàn ông này, mà đã gởi cho bà ta trước đây.
Theo lời khai, bà ta đã yêu cầu ông viết tiếp bức thư tình, không để lại dấu 3 chấm (...), và thực hiện những gì ông ta đã viết trong bức thư tình đó, là phải hôn bà ta. Cả 2 yêu cầu, hôn bà ta và giao cho bà ta một bức thư tình hoàn chỉnh, ông đã không làm tại cuộc hẹn. Vì vậy bà đã nổi giận tấn công ông. Bà ta tố cáo ông đã lừa tình cảm của bà ta. Ông thì biện hộ rằng, ông mới quen bà ta nên ông không dám hôn, sợ bà ta đánh, và cũng vì mới quen nên ông phải tìm hiểu, để viết thêm vào tại các chỗ có dấu 3 chấm đó.
Nhận thấy bên nào cũng có lý lẽ riêng, cuối cùng, cảnh sát cho cả hai ông bà tự do. Và để nhằm tránh những cuộc hẹn hò khác xảy ra, cảnh sát đã cho đăng lại câu chuyện này, kể cả bức thư tình của ông ta. Nó chỉ vỏn vẹn có vài đoạn, mà theo cảnh sát, người đàn ông này đã trải lòng với một tình cảm thật đáng trân trọng.
(Bắt đầu bức thư tình)
Thư Tình Tuổi... 60
Em mạnh mẽ, thấu hiểu và cảm thông với người khác, điều đó làm cho em có sự thu hút kỳ lạ. Em phản ứng chân thật với những gì đến với em, ngôn ngữ của em, nụ cười của em, sự nhiệt tình của em, tất cả tạo ra sự kỳ ảo xung quanh em. Sự thu hút, sự kỳ ảo làm nên sức mạnh thần thánh xâm chiếm tâm trí tôi, để lại trong tôi những cảm xúc vô biên, thúc giục tôi phải viết những dòng chữ này cho em.
Một nhà tâm lý trị liệu từng nói: "Bạn hãy viết ra, nếu bạn buồn, đang yêu, hay đang đau khổ." Câu nói đó giúp tôi hiểu rằng, viết ra suy nghĩ của mình là cách tốt nhất để chia sẻ cảm xúc của bạn, khi bạn không có người tri kỷ. Tuy nhiên, tôi đã từng thắc mắc, tại sao lại phân loại "đang yêu" vào cùng phạm trù với "buồn và đau khổ"? Câu hỏi đó đã không được trả lời khi tôi còn trẻ, vì có lẽ, lúc đó tôi mãi rong chơi. Nhưng vài tháng nay, khi bước vào tuổi 60, cái tuổi mà có lẽ mọi niềm vui nỗi buồn trong cuộc đời đã trải qua, tôi bắt đầu hiểu nó, và cũng thực sự hiểu cụm từ rất là thơ: "Tuổi biết buồn". Khi trải qua "biết buồn", ở cái tuổi nào cũng thật là da diết và dai dẳng lắm. Và, tôi bắt đầu viết...
Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi luôn nghĩ đến em. Em đi theo tôi khắp các ngã đường, khi tôi lái xe mỗi buổi sáng hoặc đi bộ mỗi buổi chiều. ...
...
Cái tình của tuổi 60 mộc mạc đơn sơ, chỉ muốn nắm lấy tay, hôn nhẹ lên má em là đủ. Cái tình này nó chỉ thuần tuý là sự nhớ thương, quan tâm, chăm sóc, và mong muốn được chia sẻ. Tôi như muốn nói với em cái gì đó, hỏi thăm em, hỏi thăm sức khoẻ của em, cho em cái gì đó, và biết rằng em sẽ vui và yêu thích nó. Chỉ như vậy là đủ! Mặc dù chỉ như vậy, ý nghĩ muốn chia sẻ cứ lẩn quẩn, không nguôi ngoai mà lại âm ỉ ngày này qua ngày khác.
...
(đoạn kết bức thư tình)
Em như một ảo ảnh, mang sức mạnh thần thánh làm thay đổi ý chí của tôi. Ý chí của tôi nói rằng, tôi phải viết cho em, để tôi có thể quên em. Nếu không viết ra, tôi không thể quên em. Và, tôi sẽ tiếp tục viết để quên em, và để nhớ em như một hồng nhan tri kỷ.
(hết thư tình)
Sau khi đọc bản tin của cảnh sát, ông viết thư tình tuổi 60 viết bình luận: "Tuổi 60 mà còn viết thư tình thế nào cũng bị đánh!"
Tôi thì nghĩ khác ông: "Phụ nữ kêu làm gì, nhớ làm theo không được từ chối!"
---
Như vậy là rõ, người đọc sẽ tưởng tượng ra câu chuyện giữa "tôi và em" và cuộc tình đơn phương này thật đẹp vì "còn dang dở". Điều này cho thấy, nếu đọc một bức thư đầy đủ, nó chỉ là một bức thư, nó không thể thành câu chuyện. Một lần nữa thật tuyệt vời!
(Cám ơn các bạn đã viết bình luận trong bài trước, các bình luận đó giúp tôi biết bài này. Đây là tưởng tượng không nên tin.)
Khoảng 10 phút sau, người đàn ông từ từ tỉnh lại. Một người qua đường nhìn thấy đã gọi cảnh sát, mặc dù ông ta quơ tay kêu đừng gọi. Chỉ một giờ sau, cảnh sát đã xuất hiện tại căn hộ của bà ta và đã bắt giữ bà ta. Lục soát căn hộ, cảnh sát phát hiện một bức thư tình của chính người đàn ông này, mà đã gởi cho bà ta trước đây.
Theo lời khai, bà ta đã yêu cầu ông viết tiếp bức thư tình, không để lại dấu 3 chấm (...), và thực hiện những gì ông ta đã viết trong bức thư tình đó, là phải hôn bà ta. Cả 2 yêu cầu, hôn bà ta và giao cho bà ta một bức thư tình hoàn chỉnh, ông đã không làm tại cuộc hẹn. Vì vậy bà đã nổi giận tấn công ông. Bà ta tố cáo ông đã lừa tình cảm của bà ta. Ông thì biện hộ rằng, ông mới quen bà ta nên ông không dám hôn, sợ bà ta đánh, và cũng vì mới quen nên ông phải tìm hiểu, để viết thêm vào tại các chỗ có dấu 3 chấm đó.
Nhận thấy bên nào cũng có lý lẽ riêng, cuối cùng, cảnh sát cho cả hai ông bà tự do. Và để nhằm tránh những cuộc hẹn hò khác xảy ra, cảnh sát đã cho đăng lại câu chuyện này, kể cả bức thư tình của ông ta. Nó chỉ vỏn vẹn có vài đoạn, mà theo cảnh sát, người đàn ông này đã trải lòng với một tình cảm thật đáng trân trọng.
(Bắt đầu bức thư tình)
Thư Tình Tuổi... 60
Em mạnh mẽ, thấu hiểu và cảm thông với người khác, điều đó làm cho em có sự thu hút kỳ lạ. Em phản ứng chân thật với những gì đến với em, ngôn ngữ của em, nụ cười của em, sự nhiệt tình của em, tất cả tạo ra sự kỳ ảo xung quanh em. Sự thu hút, sự kỳ ảo làm nên sức mạnh thần thánh xâm chiếm tâm trí tôi, để lại trong tôi những cảm xúc vô biên, thúc giục tôi phải viết những dòng chữ này cho em.
Một nhà tâm lý trị liệu từng nói: "Bạn hãy viết ra, nếu bạn buồn, đang yêu, hay đang đau khổ." Câu nói đó giúp tôi hiểu rằng, viết ra suy nghĩ của mình là cách tốt nhất để chia sẻ cảm xúc của bạn, khi bạn không có người tri kỷ. Tuy nhiên, tôi đã từng thắc mắc, tại sao lại phân loại "đang yêu" vào cùng phạm trù với "buồn và đau khổ"? Câu hỏi đó đã không được trả lời khi tôi còn trẻ, vì có lẽ, lúc đó tôi mãi rong chơi. Nhưng vài tháng nay, khi bước vào tuổi 60, cái tuổi mà có lẽ mọi niềm vui nỗi buồn trong cuộc đời đã trải qua, tôi bắt đầu hiểu nó, và cũng thực sự hiểu cụm từ rất là thơ: "Tuổi biết buồn". Khi trải qua "biết buồn", ở cái tuổi nào cũng thật là da diết và dai dẳng lắm. Và, tôi bắt đầu viết...
Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi luôn nghĩ đến em. Em đi theo tôi khắp các ngã đường, khi tôi lái xe mỗi buổi sáng hoặc đi bộ mỗi buổi chiều. ...
...
Cái tình của tuổi 60 mộc mạc đơn sơ, chỉ muốn nắm lấy tay, hôn nhẹ lên má em là đủ. Cái tình này nó chỉ thuần tuý là sự nhớ thương, quan tâm, chăm sóc, và mong muốn được chia sẻ. Tôi như muốn nói với em cái gì đó, hỏi thăm em, hỏi thăm sức khoẻ của em, cho em cái gì đó, và biết rằng em sẽ vui và yêu thích nó. Chỉ như vậy là đủ! Mặc dù chỉ như vậy, ý nghĩ muốn chia sẻ cứ lẩn quẩn, không nguôi ngoai mà lại âm ỉ ngày này qua ngày khác.
...
(đoạn kết bức thư tình)
Em như một ảo ảnh, mang sức mạnh thần thánh làm thay đổi ý chí của tôi. Ý chí của tôi nói rằng, tôi phải viết cho em, để tôi có thể quên em. Nếu không viết ra, tôi không thể quên em. Và, tôi sẽ tiếp tục viết để quên em, và để nhớ em như một hồng nhan tri kỷ.
(hết thư tình)
Sau khi đọc bản tin của cảnh sát, ông viết thư tình tuổi 60 viết bình luận: "Tuổi 60 mà còn viết thư tình thế nào cũng bị đánh!"
Tôi thì nghĩ khác ông: "Phụ nữ kêu làm gì, nhớ làm theo không được từ chối!"
---
Như vậy là rõ, người đọc sẽ tưởng tượng ra câu chuyện giữa "tôi và em" và cuộc tình đơn phương này thật đẹp vì "còn dang dở". Điều này cho thấy, nếu đọc một bức thư đầy đủ, nó chỉ là một bức thư, nó không thể thành câu chuyện. Một lần nữa thật tuyệt vời!
(Cám ơn các bạn đã viết bình luận trong bài trước, các bình luận đó giúp tôi biết bài này. Đây là tưởng tượng không nên tin.)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét