28/5/18

Mối tình Tâm Tư


Lê Minh Chí

Thằng Tâm học cùng lớp với chị Tư. Không ai nhớ về nó, và nó cũng không chơi với ai, nhưng nó chỉ nhớ một người, chị Tư, vì nó ở cùng con hẻm với nhà chị.

Được trời phú cho cơ thể khoẻ mạnh, vai u thịt bắp. Nó thích ở trần mặc quần đùi, lang thang khắp xóm và thỉnh thoảng đánh nhau với những đứa trẻ xóm khác. Từ nhà may Phát, qua Tịnh Xá Ngọc Châu, đến nhà máy cung cấp nước của nhà thằng Nghĩa, vào đường nhà máy xay lúa Liên Hiệp, rồi cập bên hông nhà máy xay lúa Liên Hiệp, bọc hậu qua xóm đồng bào Khmer trở về nhà nó, lũ nhỏ nào cũng sợ nó đánh. Tuy vậy, có lần nó bị 5 đứa nhỏ cầm gậy, rượt chạy trối chết về nhà, mặt xanh như tàu lá, máu chảy dài một bên má. Mỗi lần như vậy, cả xóm một phen náo động, có khi người lớn tham gia vào đốp chát nhau. Những lúc đó, chị Tư đứng im lặng nhìn nó, và giữa cái đám đông ồn ào đó, nó cũng chỉ nhìn thấy một người, chị Tư.

Nó không thích trường lớp, nhưng năm nào nó cũng lên lớp, cho đến giữa năm lớp 10, không bạn học nào còn thấy nó nữa. Nó đã vượt biên. Tôi nhớ, nó dẫn tôi xuống Nhà hàng nổi Cần Thơ, một nơi lần đầu tiên tôi ghé vô, ngồi uống Whisky, một thứ rượu mà lần đầu tiên tôi biết. Có lẽ, nó muốn chia tay với tôi, nhưng không nói nên lời.

Sau năm 1986, nhà nước bắt đầu đổi mới. Sau vài năm, có Việt Kiều về núp bóng người trong nước làm ăn, vì thời đó nhà nước chưa cho phép người nước ngoài về trực tiếp mở công ty trong nước. Đó là cái thời mà nhà riêng không có điện thoại, muốn liên lạc với nhau thì đến gặp mặt nhau, hoặc viết thư gởi qua bưu điện. Khoảng 1990, bắt đầu có điện thoại nhà, rồi máy nhắn tin bíp bíp. Lúc này tôi đang sống ở Sài Gòn và bắt đầu kinh doanh máy vi tính. Tình cờ tôi gặp lại thằng Tâm, dưới mác Việt Kiều, nó đi lại giữa Sài Gòn và Đài Loan để nhập phụ tùng máy vi tính. Thời đó thường dân Việt Nam hầu như không được phép ra nước ngoài, nên thằng Tâm có lợi thế rất lớn, và tôi cũng gặp thuận lợi khi làm ăn với nó.

Mặc dù làm ra nhiều tiền, nhưng nó cũng tiêu nhiều tiền vào các cuộc chơi, đi qua lại giữa Mỹ, Đài Loan và Việt Nam, nên xem ra nó vẫn nghèo hơn tôi. Thỉnh thoảng, tôi nói đùa với nó: "mầy nên lấy vợ để có người trông coi tài sản." Không biết lời tôi nói có ảnh hưởng nó không, chỉ thấy nó hơi suy nghĩ một chút, rồi cười trừ.

Sau khi làm ăn với nhau vài chuyến, trong một lần ngồi lai rai với nó, nó hỏi tôi về chị Tư. Nhưng tôi không biết nhiều về chị, vì tôi đã sống ở Sài Gòn cũng khá lâu rồi. Nó không hỏi gì thêm, tôi tưởng mọi chuyện dừng ở đó, nhưng không, khoảng một năm sau, tôi thấy chị Tư lên Sài Gòn sống với nó. Chị và nó sống chung trong căn hộ thuê ở Quận 3, vừa để ở, vừa kinh doanh máy tính. Nó không nói cưới chị, nhưng tôi biết nó sẽ cưới khi điều kiện cho phép. Thời đó người ta nghĩ, Việt Kiều là giàu có, nhưng tôi biết nó cũng còn chật vật lắm. Chỉ sau vài năm làm ăn, có bàn tay hậu cần của chị Tư, nó và chị Tư mới ngày một khá lên.

Một lần tôi đến cửa hàng của thằng Tâm, nhưng nó không có đó, tôi thấy chị Tư đang tiếp vài người khách. Chờ cho vắng khách, tôi làm bộ hỏi sốc chị Tư, "Chị có nhớ Trần Hưng không?" Chị hơi bẽn lẽn rồi cười nói: "Ảnh bỏ Tư đi, không có liên lạc gì hết, Minh Chí đừng nhắc ảnh nữa." Tôi chợt nghĩ Trần Hưng mà nghe chắc sẽ thốt lên ngàn lần, "Trời hỡi ơi trời ạ!" Tình cảm của Trần Hưng với chị Tư gắn liền với tuổi học trò, dễ thương, nhiều mơ mộng, nhưng không bền vững vượt qua nghịch cảnh. Chị Tư biết ơn Trần Hưng, và không xem cái ơn là một mối tình. Thằng Tâm, tuổi học trò không có vẻ gì để ý quan tâm đến chị Tư, nhưng cái nhìn của nó sâu vào ánh mắt của chị, sau khi bị những đứa trẻ khác rượt đuổi về đến tận nhà, là cái nhìn vào tâm hồn chị đang cảm thông với nó. Và, có lẽ trên đường đời, sau cuộc vượt biên thừa sống thiếu chết, nó không tìm thấy mối tâm tình nào như chị. Trong một năm, nó không nói chuyện với tôi về chị Tư, có lẽ đó là khoảng thời gian nó về Ômôn để gặp lại chị, một mối tình ấp ủ từ lâu giờ phựt cháy.

Chuyện tình nào cũng cần kết thúc, sau 1995, khi Mỹ chính thức bỏ cấm vận Việt Nam, việc nhập khẩu máy vi tính trở nên dễ dàng, thằng Tâm mất lợi thế kinh doanh, vài cửa hàng bán lẻ khác đã ngưng mua hàng của nó. Nhưng, nó là thằng nhanh nhẹ, như đã đoán trước tình hình, nó đã lên kế hoạch trở về Mỹ sinh sống. Cuối năm 1996, nó tổ chức một đám cưới khá tươm tất với chị Tư, nó và chị Tư chính thức là vợ chồng, và cũng để tạm biệt bạn bè, nó và chị sẽ trở về Mỹ bắt đầu cuộc sống mới.

Bạn nào có đi dự đám cưới của Tâm Tư thì lên tiếng nha. Bạn nào muốn biết Facebook của thằng Tâm liên lạc với Leminh Chi, của chị Tư liên lạc Henry Tran nha.

Không có nhận xét nào :