Spencer Johnson
Như thường lệ, sớm hôm ấy, Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn chạy tới Kho Pho Mát P và bỗng phát hiện thấy không còn một chút Pho Mát nào trong kho nữa.
Như thường lệ, sớm hôm ấy, Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn chạy tới Kho Pho Mát P và bỗng phát hiện thấy không còn một chút Pho Mát nào trong kho nữa.
Hai chú chuột hơi bất ngờ nhưng không hề lúng túng, bởi mỗi ngày trôi qua, chúng đã nhận thấy nguồn Pho Mát đang dần dần bị vơi đi. Và chúng đã có linh cảm rằng cái ngày này, không sớm thì muộn, thế nào rồi cũng sẽ đến. Nhưng không ngờ điều đó lại xảy ra quá sớm!
Và chúng đã chuẩn bị tinh thần cho điều không thể tránh khỏi này, và với bản năng của mình, chúng biết sẽ phải làm gì.
Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn nhìn vào kho Pho Mát trống trơn rồi nhìn nhau, nhanh chóng tháo đôi giày thể thao vẫn đeo sẵn trên cổ xuống, mang vào chân, cột dây lại sẵn sàng.
Các chú chuột không quen phân tích quá sâu vào một vấn đề. Đối với chúng thì vấn đề đó cũng chẳng có gì là ghê gớm và cách giải quyết thì thật đơn giản. Kho
Pho Mát P giờ đây đã thay đổi. Và thế là chúng cũng quyết định phải nhanh chóng tìm cách thích ứng với điều đó.
Cả hai nhìn ra ngoài mê lộ. Đánh Hơi hếch mũi lên, khịt mũi ngửi ngửi và cố gắng đuổi theo Nhanh Nhẹn đang nhanh chóng chạy vào Mê Cung. Chúng mau
chóng tìm thấy cảm hứng để đi tìm Kho Pho Mát Mới.
Vài giờ sau, cũng như mọi ngày, Chậm Chạp và Ù Lì lục đục đi đến Kho Pho Mát P quen thuộc. Họ đã không hề để ý rằng những miếng Pho Mát đang vơi đi từng ngày và vẫn cứ đinh ninh rằng kho Pho Mát sẽ không bao giờ hết.
Cả hai đều chưa chuẩn bị gì cho những điều sắp hiện ra trước mắt mình.
- Cái gì thế này! Sao không còn miếng Pho Mát nào hết vậy? - Ù Lì gào lên hốt
hoảng. Và anh chàng cứ tiếp tục la hét - Không còn một chút Pho Mát nào cho
chúng ta nữa hay sao? Tại sao lại có thể như thế được?
Anh chàng làm như thể cứ la thật to lên sẽ khiến ai đó động lòng mang trả lại kho Pho Mát về chỗ cũ.
- Không còn chút Pho Mát nào sao? Không còn chút Pho Mát nào sao? Những
miếng Pho Mát của tôi đâu rồi? - Cậu ta kêu gào thật thảm thiết - Ai đã lấy Pho
Mát của tôi?
Cuối cùng cậu ta chống hai tay lên hông, mặt đỏ phừng phừng, rồi rít lên:
- Thế này thì còn gì để nói chứ? Đúng là trời không có mắt!
Chậm Chạp chỉ biết lắc đầu không tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Cậu ta cũng vậy, cũng chắc mẩm rằng những miếng Pho Mát sẽ còn mãi mãi ở
Kho Pho Mát P. Cậu ta đứng ngây ra như trời trồng vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trong khi đó, Ù Lì vẫn lớn tiếng la lối, nhưng Chậm Chạp lại không muốn nghe.
Cậu ta lấy hai tay bịt lỗ tai lại vì không muốn chấp nhận cái thực tế quá phũ phàng này, nên không muốn cảm nhận hay muốn nghe thấy gì hết.
Phản ứng của hai con người tí hon này thật dễ hiểu bởi lẽ họ kiếm được kho Pho
Mát này đâu có dễ dàng gì; và đối với họ, miếng Pho Mát đâu chỉ là để đáp ứng nhu cầu nuôi sống bản thân hàng ngày, nó còn là hạnh phúc cuộc sống, là sự an
nhàn thanh thản trong lòng… Tại sao trước nay vẫn có mà nay lại không?
Kiếm được những miếng Pho Mát ưa thích chính là điều mà Ù Lì và Chậm
Chạp nghĩ rằng mình cần có để được hạnh phúc. Tùy theo sở thích của mình,
mỗi người trong bọn họ nhìn nhận những miếng Pho Mát với một ý nghĩa
riêng trong cuộc sống của mình.
Với một số người, tìm thấy những miếng Pho Mát đồng nghĩa với chuyện có
vật chất, của cải trong tay. Đối với những người khác thì đó là có một tình yêu đẹp, sức khỏe tốt hay một đời sống tinh thần phong phú, dễ chịu, phù hợp với mình.
Chậm Chạp nghĩ rằng những miếng Pho Mát đó có ý nghĩa của một cuộc
sống an toàn, có một gia đình thân yêu, được sống trong một ngôi nhà nhỏ ấm
cúng, dễ chịu ở Đại lộ Pho Mát Anh.
Còn với Ù Lì thì có được kho Pho Mát đó là có được Miếng Pho Mát Vĩ Đại
Nhất, cũng đồng nghĩa với việc làm chủ một ngôi nhà rộng lớn ở Ngọn Đồi Pho
Mát Pháp.
Bởi những miếng Pho Mát có một ý nghĩa rất quan trọng đối với họ như thế
nên cả hai đã phải mất rất nhiều thời giờ để nhìn nhận thực tế. Những gì mà bộ
não phức tạp của họ mách bảo lúc này là tìm kiếm xung quanh Kho Pho Mát P
trống rỗng để xem đã thật sự mất hẳn những miếng Pho Mát hay chưa.
Trong lúc Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đã nhanh chóng lên đường đi tìm Kho Pho
Mát mới thì Chậm Chạp và Ù Lì vẫn còn tiếp tục chậm chạp và ù lì.
Họ vẫn tiếp tục than vãn và nguyền rủa những bất công bỗng đâu ập xuống. Ù Lì
bắt đầu chán nản và thất vọng. Bao nhiêu dự định tốt đẹp cho tương lai của cậu đã đặt cả vào Kho Pho Mát này. Thế mà…
Hai chàng tí hon không thể tin nổi. Làm sao chuyện như thế này lại có thể xảy
ra được chứ? Không ai báo trước với họ một lời nào. Không thể được. Sao cuộc
sống lại bất công đến thế! Họ có đáng phải bị đối xử như vậy không? Mọi chuyện không thể và không đáng xảy ra như thế này!
Đêm hôm đó, Chậm Chạp và Ù Lì trở về nhà với cái bụng đói meo cùng nỗi thất
vọng tràn trề. Trước khi ra về, Chậm Chạp viết lên tường:
Miếng Pho Mát càng quan trọng bao nhiêu thì người ta càng muốn giữ chặt nó bấy nhiêu.
Ngày hôm sau Chậm Chạp và Ù Lì rời nhà và quyết định trở lại Kho Pho Mát P,
lòng vẫn hy vọng một phép màu nào đó sẽ mang kho Pho Mát trở về với họ.
Nhưng không có hề có phép màu nào xảy ra cả - những miếng Pho Mát không
còn nữa. Chậm Chạp và Ù Lì không biết phải làm gì nữa. Hai chàng tí hon chỉ biết đứng đó, bất động như những pho tượng.
Chậm Chạp vẫn bịt chặt tai và nhắm nghiền mắt lại. Cậu ta không muốn nghe
và thấy bất kỳ điều gì cả. Cậu không muốn tin rằng nguồn Pho Mát vẫn nuôi
cậu bấy lâu nay đã dần vơi đi từng ngày mà cậu không hề hay biết. Cậu vẫn cứ tin rằng chúng đã bất ngờ biến mất.
Còn Ù Lì cứ huyên thuyên phân tích trở đi trở lại mãi vấn đề và rốt cuộc thì bộ não rắc rối của cậu vẫn gắn chặt với một niềm tin tuyệt đối là "Tại sao người ta lại đối xử với tôi như thế này?". Cậu thắc mắc "Thật ra là đang có chuyện gì xảy ra vậy chứ?".
Cuối cùng, Chậm Chạp cũng dám mở mắt ra, hé mắt nhìn quanh một lượt rồi hỏi:
- À mà này, Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đi đâu rồi nhỉ? Cậu có nghĩ rằng họ đã biết điều gì mà chúng ta không biết không?
Ù Lì bĩu môi:
- Bọn chúng thì biết được cái gì hơn chúng ta cơ chứ? Chúng chỉ là mấy con
chuột nhắt ngu ngốc mà thôi. Chuyện xảy ra bao nhiêu thì chúng chỉ biết bấy nhiêu thôi. Chúng ta là những người tí hon. Chúng ta phải khôn ngoan hơn chúng chứ. Chúng ta có thể tìm ra nguyên nhân của vấn đề và giải quyết mọi chuyện được mà.
- Mình biết là chúng ta thông minh hơn chúng rồi, nhưng có vẻ lúc này chúng
ta không hành động khôn ngoan hơn chúng gì cả. Mọi chuyện ở đây đã thay đổi
rồi, Ù Lì à. Có lẽ chúng ta cần phải thay đổi và hành động khác đi thôi.
- Việc gì chúng ta lại phải thay đổi chứ? - Ù Lì hỏi vặn lại - Chúng ta là những
người tí hon. Chúng ta đặc biệt hơn bọn chúng. Những chuyện này lẽ ra không thể xảy ra với chúng ta được. Hay cùng lắm nếu có xảy ra thì chúng ta cũng phải có được lợi lộc gì đó chứ.
- Tại sao chúng ta lại có lợi trong việc này? - Chậm Chạp thắc mắc.
- Bởi vì chúng ta có quyền. - Ù Lì khẳng định.
- Quyền gì? - Chậm Chạp chưa hiểu.
- Quyền có được những miếng Pho Mát mà chúng ta đã cất công tìm thấy.
- Sao vậy? - Chậm Chạp gặng hỏi.
- Vì chúng ta không gây ra chuyện này.
- Ù Lì nói. - Ai đó đã làm chuyện này, và chúng ta phải được cái gì đó bù lại chứ.
Chậm Chạp đề nghị:
- Hay là mình đừng suy nghĩ về chuyện này nữa mà hãy đi tìm kho Pho
Mát khác đi.
- Không được, - Ù Lì phản đối - Tôi sẽ làm cho ra lẽ việc này.
Trong lúc Chậm Chạp và Ù Lì còn đang mải nghĩ ngợi xem phải làm gì, thì Đánh
Hơi và Nhanh Nhẹn đã bon bon trên những con đường mới. Chúng đi sâu vào
trong Mê Cung, chạy tới chạy lui theo những mê lộ khác nhau, sục sạo khắp nơi
tìm kiếm những miếng Pho Mát trong bất cứ cái kho nào chúng bắt gặp.
Chúng chẳng suy nghĩ gì ngoài chuyện tìm kho Pho Mát mới. Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn chẳng tìm được gì trong một thời gian cho đến khi chúng đi đến một khu vực khác trong Mê Cung - một nơi mà trước đó chúng chưa bao giờ đặt chân đến. Đó là Kho Pho Mát M.
Cả hai mừng rỡ, ôm chầm lấy nhau vì sung sướng. Cuối cùng thì chúng cũng đã
tìm được cái mà chúng mong muốn: cả một kho pho mát tươi ngon và đầy ắp.
Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn không tin vào mắt mình nữa. Đó là một cái kho Pho
Mát lớn chưa từng thấy.
Trong lúc đó, Chậm Chạp và Ù Lì vẫn còn ở lại Kho Pho Mát P trống rỗng để
tìm hiểu xem nguyên nhân là do đâu. Giờ đây họ đang phải đối mặt với tình trạng không còn miếng Pho Mát nào cả. Họ cảm thấy bế tắc, giận dữ và đổ lỗi cho nhau vì chuyện này.
Có lúc Chậm Chạp nghĩ tới những chú bạn chuột và tự hỏi không biết chúng đã
tìm thấy Kho Pho Mát mới hay chưa. Cậu tin rằng Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn có lẽ cũng đang vất vả lắm, vì phải chạy tới chạy lui trong Mê Cung đầy những bất
trắc, hiểm nguy. Nhưng cậu ta cũng nghĩ rằng chuyện đó có lẽ kéo dài không lâu.
Thỉnh thoảng Chậm Chạp hình dung ra cảnh Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đã tìm được Kho Pho Mát Mới và đang đánh chén no say. Cậu ta tưởng tượng nếu mình được bước chân phiêu lưu ra ngoài Mê Cung rộng lớn kia để tìm Kho Pho Mát mới thì sẽ hay biết chừng nào. Cậu đói đến nỗi gần như ngửi được cả mùi vị của miếng Pho Mát thơm ngon tuyệt vời đó.
Càng nghĩ đến điều ấy, Chậm Chạp càng thấy bị thôi thúc phải sớm rời khỏi
Kho Pho Mát P này thôi.
- Đi thôi! - Bất chợt cậu ta thốt lên.
- Không - Ù Lì lập tức phản đối - Mình muốn ở lại đây. Ở đây dễ chịu hơn, vì
mình đã quen như vậy rồi. Hơn nữa ngoài kia nguy hiểm lắm.
- Không đâu - Chậm Chạp nói. - Trước đây chúng ta cũng đã từng phải lục sùng
tìm kiếm ở nhiều nơi trong Mê Cung mới tìm thấy Kho Pho Mát P này, và bây giờ chúng ta cũng có thể làm lại như thế mà.
- Tớ cảm thấy sợ phải bắt đầu lại từ đầu - Ù Lì đáp - Và tớ e rằng mình không còn thích thú với chuyện bị đi lạc đường. Cậu cũng vậy mà, phải không?
Nghe thấy thế, nỗi sợ hãi thất bại lại trở về bủa vây Chậm Chạp khiến niềm hy
vọng sẽ tìm được Kho Pho Mát Mới trong cậu nhanh chóng phai nhạt dần.
Thế là ngày ngày, hai anh chàng tí hon nọ lại tiếp tục lặp đi lặp lại đúng những
chuyện mà họ đã làm trước đó. Họ đến Kho Pho Mát P, không tìm thấy gì cả, rồi
lại thất thểu về nhà, mang theo cái bụng đói meo, nỗi lo lắng và sự bế tắc.
Họ cố phủ nhận điều đang xảy ra, nhưng càng lúc họ càng cảm thấy khó ngủ
hơn, sức khỏe suy giảm và ngày hôm sau càng trở nên cáu gắt hơn.
Mái nhà của họ giờ đây không còn là chốn no ấm như xưa nữa. Hai người tí
hon đó đêm nào cũng phải trải qua một giấc ngủ nặng nề với những cơn ác
mộng về chuyện không tìm được chút Pho Mát nào.
Ngày qua ngày, Chậm Chạp và Ù Lì cũng vẫn kéo nhau tới Kho Pho Mát P,
ngồi, nhìn quanh và chờ đợi.
Ù Lì nói:
- Cậu này, nếu chúng ta cố gắng hơn một chút thì có lẽ chúng ta sẽ thấy thật ra
là chẳng có gì thay đổi nhiều đâu. Có lẽ những miếng Pho Mát cũng đang ở
quanh đâu đây thôi. Hay là người ta mang giấu nó sau những bức tường nhỉ?
Hôm sau, Chậm Chạp và Ù Lì trở lại và mang theo bộ đồ nghề của mình. Ù Lì giữ cái đục cho Chậm Chạp giáng từng nhát búa để tới khi họ đục thủng một cái lỗ trên tường của Kho Pho Mát P. Họ chui đầu vào, chăm chú ngó dọc ngó ngang
trong đó nhưng cũng chẳng thấy chút Pho Mát nào cả.
Dù thất vọng tràn trề, họ vẫn tin rằng họ sẽ giải quyết được vấn đề. Thế là họ
tới kho sớm hơn, ở lại muộn hơn và làm việc cật lực , nhưng tất cả những gì họ có được chỉ là những cái lỗ to tướng trên các bức tường.
Chậm Chạp bắt đầu nhận ra khoảng cách giữa những hành động họ đang làm
và hiệu quả đạt được.
- Hay là, - Ù Lì nói - chúng ta thử ngồi chờ ở đây xem. Sớm muộn gì rồi người ta
cũng phải đem trả kho Pho Mát lại chỗ này thôi. Vì trước giờ nó vẫn ở đây mà!
Chậm Chạp cũng muốn tin như vậy. Thế nên tối tối, anh ta lại trở về nhà để nghỉ ngơi và miễn cưỡng đi cùng với Ù Lì tới Kho Pho Mát P vào sáng hôm sau. Nhưng những miếng Pho Mát thơm ngon đã không bao giờ xuất hiện trở lại.
Lúc này hai người tí hon đang trở nên yếu đi vì đói lả, căng thẳng và tuyệt vọng.
Chậm Chạp cảm thấy chán nản trong cảnh cứ chờ đợi mỏi mòn một phép màu
nào đó xuất hiện để cải thiện hoàn cảnh. Cậu ta nhận ra rằng càng ngồi chờ lâu
bao nhiêu, thì tình hình càng tồi tệ thêm bấy nhiêu.
Cậu biết lợi thế của cậu và Ù Lì đang mất dần.
Cuối cùng, vào một ngày nọ, Chậm Chạp bắt đầu cười nhạo chính mình: "Chậm Chạp ơi, hãy nhìn lại mi xem. Mi cứ lặp đi lặp lại những công việc cũ rích y như trước thì trách sao kết quả không khá hơn được."
Chậm Chạp chẳng mấy thích thú với chuyện phải chạy vào Mê Cung lần nữa,
vì cậu ta biết rồi mình thế nào cũng sẽ đi lạc, sẽ bị mệt lả, và cũng không biết trước được liệu có tìm thấy miếng Pho Mát ở nơi nào đó hay không. Nhưng Chậm Chạp phải cười chính mình vì cậu hiểu rõ nỗi sợ hãi đang khống chế mình ra sao.
Cậu hỏi Ù Lì:
- Chúng ta bỏ đôi giày thể thao ở đâu rồi nhỉ? Phải mất một lúc lâu họ mới tìm thấy chúng nằm lăn lóc ở một góc. Khi tìm ra Kho Pho Mát P, họ đã quẳng chúng đi vì nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn cần tới chúng nữa, chẳng bao giờ phải đi đâu nữa.
- Cậu định chạy vào Mê Cung nữa đấy à? - Thấy bạn mang giày vào, Ù Lì hỏi và
năn nỉ - Thôi, cậu cứ ngồi chờ với tớ thêm một chút nữa, tớ nghĩ người ta sắp trả
những miếng Pho Mát lại cho chúng ta rồi.
- Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu -Chậm Chạp nói. - Tớ cũng không muốn
nghĩ vậy, nhưng bây giờ tớ đã nhận ra rằng người ta sẽ không bao giờ mang trả
lại những miếng Pho Mát của ngày hôm qua đâu. Đến lúc chúng ta phải đi tìm
kho Pho Mát Mới thôi.
Ù Lì cãi lại:
- Thế nếu ngoài kia chẳng có chút Pho Mát nào thì sao? Và nếu có đi chăng nữa
thì cậu sẽ làm gì khi không tìm được nó?
- Tớ cũng chẳng biết nữa - Chậm Chạp nói. Cậu ta đã tự hỏi mình câu này hàng
bao nhiêu lần rồi và cảm thấy nỗi sợ hãi đang chôn chân mình lại.
Nhiều lần cậu tự hỏi, "Những miếng Pho Mát có thể đang ở đâu - ở đây hay
ngoài Mê Cung kia?".
Chậm Chạp hình dung ra một bức tranh mà trong đó, cậu đang đi vào Mê
Cung bao la, rộng lớn với một nụ cười trên môi. Chậm Chạp vô cùng ngạc nhiên
khi thấy mình như vậy, và đồng thời cậu cũng thấy tinh thần mình khá hơn. Cậu
thấy mình thỉnh thoảng có bị lạc đường trong Mê Cung, nhưng vẫn tự tin rằng thế nào cậu cũng tìm thấy được những miếng Pho Mát mới, cùng với những điều tuyệt diệu mà nó mang lại.
Nghĩ tới đó, Chậm Chạp như được tiếp thêm sự can đảm và tiếp tục điểm tô
những chi tiết hiện thực vào bức tranh ấy. Đó là cảm giác ngọt ngào đến tuyệt vời khi cậu thưởng thức những miếng Pho Mát đó. Cậu thấy mình đang ăn loại Pho Mát Thụy Sĩ với những cái lỗ nhỏ li ti trên đó, loại Pho Mát được làm từ cam tươi nguyên chất của Anh và của Mỹ, lại còn cả loại Pho Mát thật mềm và thơm của Ý dùng chung với bánh pizza và Pho Mát cao cấp của Pháp, và... còn nhiều nhiều nữa.
Đột nhiên Chậm Chạp nghe Ù Lì nói gì đó và nhận ra rằng mình vẫn còn ở Kho
Pho Mát P.
Chậm Chạp nói:
- Ù Lì à, có nhiều lúc mọi chuyện đã thay đổi và không bao giờ trở lại như cũ
nữa. Lần này cũng giống như vậy đấy. Cuộc đời là thế! Cuộc sống luôn thay đổi,
và chúng ta cũng nên thích ứng với nó.
Chậm Chạp nhìn người bạn đang ngày một hốc hác, cố gắng động viên cậu ta,
nhưng nỗi sợ hãi của Ù Lì đã biến thành sự giận dữ, và cậu ta không còn muốn
nghe gì nữa.
Chậm Chạp không muốn thô lỗ với bạn mình, nhưng cậu phải cười khi nhận
thấy cả hai thật ngốc nghếch thế nào.
Khi đã quyết tâm ra đi, cậu cảm thấy mình mạnh mẽ hơn. Cuối cùng cậu cũng
đã biết cười chính bản thân mình, cho qua mọi chuyện và tiến về phía trước.
Chậm Chạp mỉm cười tuyên bố:
- Đã đến lúc chúng ta phải vào Mê Cung thôi!
Ù Lì không thể nào cười nổi, không biểu hiện gì và cũng không trả lời.
Chậm Chạp nhặt lên một viên đá nhỏ, nhọn và viết lên tường một ý nghĩ nghiêm
túc để Ù Lì có thể suy gẫm. Theo thói quen, Chậm Chạp vẽ thêm cả một miếng
Pho Mát thật to ở bên cạnh, cậu mong rằng nó sẽ làm cho Ù Lì mỉm cười, có
thêm sức mạnh và sẽ lên đường đi tìm kho Pho Mát mới.
Nhưng Ù Lì không muốn nhìn thấy nó, không muốn đọc nó.
Đó là câu:
Nếu bạn không chịu thay đổi, thì có thể bạn sẽ bị đào thải. Nếu bạn không chịu đi tìm, thì không bao giờ bạn có được những miếng Pho Mát mới!
Chậm Chạp thò đầu ra ngoài và lo lắng nhìn con đường vào Mê Cung dài hun
hút. Cậu nhớ đến những lúc cậu đã vất vả ra sao khi không có miếng Pho Mát nào. Cậu nghĩ có thể trong Mê Cung không còn miếng Pho Mát nào cả, hoặc là có nhưng cậu sẽ không kịp tìm thấy nó trước khi bị kiệt sức vì mệt và đói. Nỗi sợ hãi ấy đã làm Chậm Chạp nhụt chí và bào mòn quyết tâm của cậu.
Chậm Chạp chợt mỉm cười. Giờ này chắc Ù Lì vẫn đang mải thắc mắc "Ai đã
mang những miếng Pho Mát của tôi đi đâu rồi?", nhưng Chậm Chạp thì khác,
cậu tự hỏi: "Tại sao mình không bắt đầu đi tìm những miếng Pho Mát sớm hơn chứ?".
Khi bắt đầu đi vào Mê Cung, Chậm Chạp quay đầu nhìn lại nơi mình vừa đi
khỏi và vẫn còn cảm nhận được sự êm ấm quen thuộc của nó. Bất giác cậu lại muốn quay về cái nơi chốn thân quen ấy, ngay cả khi nó không còn Pho Mát ở đó nữa.
Chậm Chạp thấy bất an trong lòng và cậu luôn băn khoăn không biết mình có thật sự muốn vào Mê Cung đầy rẫy những trở ngại và hiểm nguy hay không. Cậu viết lên bức tường trước mặt mình một câu nữa và đứng lặng nhìn nó một lúc lâu:
Bạn sẽ làm gì nếu không cảm thấy sợ những điều sắp sửa xảy đến với mình?
Cậu ngoái đầu đọc lại một lần nữa, ngẫm nghĩ và càng hiểu sâu sắc về điều đó.
Cậu hiểu rằng đôi khi sự sợ hãi cũng có mặt tích cực của nó. Như trong trường
hợp người ta sợ rằng nếu không làm gì cả thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn, nỗi sợ hãi lúc ấy sẽ có tác dụng thúc đẩy người ta hành động kịp thời. Nhưng nếu
nỗi sợ hãi quá lớn đến nỗi khiến người ta không dám làm gì cả thì cũng chẳng hay ho tí nào.
Chậm Chạp nhìn qua phía bên tay phải, khu vực mà cậu chưa từng đặt chân đến bao giờ, và thấy hơi lo ngại. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi rẽ phải, bước vào Mê
Cung, từ từ đi vào chốn xa lạ.
Trong lúc cố gắng tìm đường đi, Chậm Chạp lo ngại mình sẽ không đủ sức khỏe
vì đã ở lại Kho Pho Mát P quá lâu và không ăn uống gì trong nhiều ngày liền.
Thế nên cậu mất nhiều thời gian và vất vả hơn bình thường để tiến vào Mê Cung.
Cậu nhất quyết rằng nếu sau này có gặp phải tình huống tương tự như vậy một
lần nữa thì cậu sẽ mạnh dạn rời bỏ nơi ấm cúng quen thuộc của mình và ứng
phó nhanh chóng hơn. Mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn biết mấy.
Thế rồi Chậm Chạp mệt nhọc mỉm cười và tự động viên mình "Thà muộn còn hơn không".
Những ngày sau đó, thỉnh thoảng Chậm Chạp cũng tìm được vài mẩu Pho Mát nằm đâu đó, nhưng không nhiều lắm. Cậu hy vọng sẽ tìm được đủ Pho Mát để đem về chia cho Ù Lì một chút và động viên bạn đi vào Mê Cung.
Nhưng Chậm Chạp chưa cảm thấy tự tin lắm. Cậu phải thừa nhận rằng mình
đang cảm thấy bối rối trong Mê Cung. Mọi thứ hình như đã khác xưa, khác cái
lần sau cùng mà cậu đã vào đây.
Cứ mỗi lần nghĩ là mình đang đi không định hướng thì Chậm Chạp lại bị lạc lối trong dãy những mê lộ liên thông nhau. Dường như cứ tiến lên được hai bước thì
cậu phải lùi lại một bước. Thật là khó khăn, nhưng cậu không còn nghĩ đến
chuyện quay trở lại nơi cậu đã ra đi. Đi sục tìm kho Pho Mát mới cũng không đến nỗi quá kinh khủng như cậu đã từng lo nghĩ.
Hết ngày này rồi ngày khác trôi qua mà tình hình vẫn chưa thấy có gì khả quan hơn, Chậm Chạp bắt đầu lo lắng cho khả năng tìm được một kho Pho Mát mới. Có khi nào chuyến đi này là công cốc không? Liệu mình có đang làm một việc quá sức hay không? Có khi nào cậu sẽ tìm thấy một miếng Pho Mát mà cậu không thể nhai nổi hay không? Và cậu bật cười chua xót vì nhận thấy ngay lúc này đây mình có gì để mà nhai đâu.
Mỗi khi thấy lòng tự tin bị lung lay, Chậm Chạp lại tự nhắc mình rằng những
việc cậu đang làm bây giờ dù có thế nào đi nữa, thì cũng còn tốt hơn nhiều so với
việc ngồi chờ đợi một phép màu. Lúc này đây, cậu đang làm chủ tình hình, chứ
không phụ thuộc vào hoàn cảnh.
Rồi cậu tự nhủ, nếu Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đã mạnh dạn tiến lên thì cậu cũng phải vậy!
Vừa đi cậu vừa nhìn lại toàn bộ sự việc, Chậm Chạp nhận ra những miếng Pho
Mát ở Kho Pho Mát P chẳng phải tự nhiên mà biến mất, như cậu đã cố tin như thế. Lượng Pho Mát càng về sau càng trở nên ít đi, và phần còn lại cũng không còn ngon lành như trước nữa.
Thậm chí Pho Mát cũ đã bắt đầu mốc meo mà cậu không
để ý. Dù sao đi nữa,
phải thừa nhận là nếu muốn, cậu cũng đã có thể nhận thấy trước những biến đổi đã xảy ra, nhưng cậu đã không để ý gì cả.
Bây giờ Chậm Chạp hiểu rằng mọi sự thay đổi sẽ không có gì là đáng phải ngạc
nhiên nếu như cậu biết quan tâm đến mọi việc xung quanh hơn, và biết lường
trước những thay đổi ấy. Có thể đó là điều mà Đánh Hơi và Nhanh Nhẹn đã nhận
thấy trước cậu.
Nhất định từ giờ trở đi cậu sẽ phải cảnh giác hơn! Cậu sẽ đón đầu những thay đổi và tìm kiếm những thông tin về chúng. Cậu sẽ tin vào trực giác của mình để cảm nhận những thay đổi đang đến và sẵn sàng đối diện với chúng. Chậm Chạp dừng lại và viết lên bức tường trong Mê Cung:
Phải thường xuyên quan sát kho Pho Mát của mình để biết khi nào nó không còn dùng được nữa.
Sau một thời gian khá dài chưa tìm thấy được miếng Pho Mát nào, cuối cùng
Chậm Chạp cũng bắt gặp một Kho Pho Mát trông đầy hứa hẹn. Thế nhưng khi
bước vào, niềm hy vọng mới nhen nhóm trong cậu nhanh chóng bị dập tắt vì trong kho hoàn toàn trống rỗng.
“Mình luôn gặp phải cảm giác trống rỗng như thế này” - Cậu nghĩ. Và Chậm
Chạp gần như tuyệt vọng.
Chậm Chạp đang dần đuối sức. Cậu biết mình đang mất phương hướng và sợ
rằng mình sẽ không tồn tại nổi. Cậu lại nghĩ tới chuyện quay trở lại Kho Pho Mát
P. Ít nhất, nếu cậu quay về và Ù Lì vẫn còn chờ ở đó thì cậu cũng không cô đơn như bây giờ. Rồi cậu lại tự hỏi, "Mình sẽ làm gì nếu không thấy sợ những điều đang xảy ra quanh đây?".
Đôi lúc Chậm Chạp nghĩ rằng mình đã vượt qua được nỗi sợ hãi. Nhưng thật
ra cậu sợ nhiều hơn là mức cậu thừa nhận về những điều đang thực sự diễn ra. Cũng có nhiều khi cậu không rõ mình e ngại điều gì, nhưng trong tình trạng mệt mỏi như bây giờ, cậu hiểu ra rằng đơn giản là cậu đang sợ phải tiếp tục cuộc hành trình một mình. Cậu không nhận ra rằng mình đang ngày một đi chậm hơn bởi những nỗi sợ hãi đang chất ngất trong tâm trí cậu.
Chậm Chạp không biết Ù Lì đã bắt đầu đi chưa, hay vẫn còn bị nỗi sợ hãi của
chính mình trói chân lại. Rồi Chậm Chạp chợt nhớ tới lúc mà cậu ta cảm thấy phấn khởi nhất trong Mê Cung, đó là lúc cậu quyết tâm tiến tới phía trước.
Cậu viết lên tường, vừa nhắc nhở mình vừa để làm dấu hiệu cho Ù Lì nếu cậu ta
đi theo:
Đi theo những con đường mới sẽ giúp bạn tìm thấy những miếng Pho Mát mới.
Chậm Chạp nhìn vào con hẻm tối tăm trong Mê Cung và lại thấy sợ. Cái gì đang
chờ mình ở đó nhỉ? Cái kho đó có trống rỗng nữa hay không? Có hiểm nguy nào
đang rình rập mình hay không? Cậu bắt đầu hình dung ra trăm nghìn thứ đáng sợ
khác có thể xảy đến với mình. Cậu chợt run lên.
Rồi cậu lại tự cười mình. Cậu thấy những nỗi sợ hãi của mình chỉ làm cho mọi chuyện càng phức tạp và tồi tệ hơn thêm. Thế là cậu quyết định làm điều mà
mình sẽ làm nếu không có nỗi sợ hãi đó: bước vào một con đường mới.
Trong lúc dấn thân vào lối đi tối tăm ấy, Chậm Chạp bắt đầu mỉm cười. Chậm
Chạp chưa nhận dạng những cảm xúc ấy rõ lắm, nhưng cậu phát hiện ra điều gì đã nuôi dưỡng tinh thần của mình. Cậu đã bước tới mà không suy nghĩ gì nhiều và tin tưởng vào phía trước, cho dù cậu vẫn chưa biết điều gì đang chờ đợi ở đó.
Cậu ngạc nhiên khi thấy tâm trạng mình càng ngày càng thoải mái hơn. "Tại
sao mình lại nhẹ nhõm thế này nhỉ?" Chậm Chạp tự hỏi. "Hiện giờ mình đã có
miếng Pho Mát nào đâu, và mình cũng chẳng biết mình đang đi đâu nữa."
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra điều gì đã khiến mình cảm thấy phấn chấn như
thế. Cậu dừng lại và viết lên tường:
Khi vượt lên nỗi sợ hãi của chính mình, bạn sẽ cảm thấy không bị trói buộc nữa.
Chậm Chạp nhận ra rằng trước đây chính nỗi sợ đã trói buộc cậu. Và khi tiến lên vào một hướng mới, cậu đã được cởi trói và cảm thấy tự do.
Một luồng gió mát thổi qua mê lộ Chậm Chạp đang đi. Cơn gió thật trong lành, mát mẻ làm cậu tỉnh hẳn. Chậm Chạp hít một hơi thật sâu và thấy cơ thể như vừa được tiếp thêm một sức sống mới. Khi đã vượt qua nỗi sợ hãi, cậu thấy thật ra mọi chuyện thú vị hơn hẳn những điều mà cậu đã lo sợ.
Đã lâu lắm rồi, Chậm Chạp chưa từng có cảm giác như thế này. Cậu đã quên
mất một điều là việc tìm thấy một điều gì đó mới mẻ sẽ thú vị như thế nào.
Trong niềm phấn khích đó, Chậm Chạp lại bắt đầu vẽ một bức tranh trong tâm trí mình. Cậu thấy mình đang đứng giữa biết bao loại Pho Mát thơm ngon và tinh túy nhất, từ Pho Mát Anh tới loại Pho Mát mềm mại của Pháp. Cậu thấy mình đang ngấu nghiến khối Pho Mát hấp dẫn đó, và nhìn ngắm chúng không chán mắt. Nếu cậu tìm được Pho Mát Mới ấy thì sẽ tuyệt đến dường nào nhỉ!
Càng nhìn rõ hình ảnh mình đang thưởng thức những miếng Pho Mát Mới ấy bao nhiêu thì cậu càng tin điều đó sẽ xảy ra bấy nhiêu. Chậm Chạp thấy như mình sắp sửa tìm thấy chúng. Cậu viết:
Việc tưởng tượng ra mình đang thưởng thức những miếng Pho Mát Mới - ngay cả khi chưa tìm ra nó - sẽ dẫn đường đưa ta tới đó nhanh hơn.
Cậu không hiểu tại sao trước đây lúc nào cậu cũng nghĩ rằng mọi thay đổi chỉ
dẫn tới những điều tồi tệ mà thôi. Nhưng bây giờ cậu đã nhận ra rằng nó cũng có
thể dẫn tới những điều tốt đẹp hơn. "Sao trước đây mình lại không nhận ra điều đó nhỉ?" Chậm Chạp tự hỏi.
Rồi cậu chạy vào Mê Cung với một sức mạnh và sự nhanh nhẹn khác hẳn trước.
Không bao lâu sau, cậu phát hiện ra một Kho Pho Mát và cảm thấy phấn khởi hơn khi thấy có nhiều mẩu Pho Mát nhỏ gần cửa ra vào.
Đó là loại Pho Mát mà cậu chưa từng biết đến, nhưng trông rất ngon mắt. Cậu
nếm thử và thấy chúng thật tuyệt vời làm sao. Cậu ăn vài miếng và lấy một ít đút
vào túi để dành cho Ù Lì. Cậu bắt đầu lấy lại sức mạnh của mình.
Chậm Chạp hứng khởi bước vào Kho Pho Mát, nhưng hỡi ơi chúng trống không. Có ai đó đã tới trước cậu, ăn hết tất cả, chỉ để rơi vãi, sót lại một vài mẩu Pho Mát nhỏ. Cậu nhận thấy rằng nếu cậu tới sớm hơn thì có thể đã phát hiện
rất nhiều Pho Mát ở đây.
Chậm Chạp quyết định quay trở lại và xem thử Ù Lì đã sẵn sàng cùng đi với mình hay chưa. Trên đường quay lại, cậu dừng bước và viết lên tường:
Càng nhanh chóng bỏ kho Pho Mát cũ, thì người ta càng sớm tìm thấy những miếng Pho Mát mới.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét