8/10/21

Chuyện Tình Của Cặp Phạm Trù


Lê Minh Chí

Năm 1980 gã bước vào một trường đại học ở Sài Gòn và ở Ký Túc Xá. Gã mang theo tấm chân tình của người bạn gái cùng khối lớp 12, mà gã chưa từng gặp mặt, bởi vì gã chỉ đến học ở ngôi trường đó chỉ trong thời gian có 3 tháng để "luyện gà".

Cô bạn gái tình cờ đến KTX vài lần và gặp gã, và "bạn cũ không rủ cũng tới" bắt đầu từ đó. Rồi, trong lần về quê nghỉ hè năm thứ 1, gã cũng có ghé nhà cô bạn gái vài lần, và đi chơi với nhau, có lần đi nhà thờ với nhau, mặc dù gã không có đạo.
 
Khi bước vào năm thứ 2, gã và cô bạn học xa nhau. Thay thế cho sự xa cách đó là những bức thư, và gã bắt đầu viết.

"Bạn Thủy thương nhớ!

Mình học trên này mà lúc nào cũng nghĩ về Thuỷ. Nhớ bạn lắm, nhớ những lúc đi bên bạn và lòng cứ nghĩ đến ngày đất nước trở nên giàu mạnh. Lúc đó, mọi người vì mỗi người, và mỗi người vì mọi người. Người yêu người, sống để yêu nhau.

Nhớ lần đi nhà thờ với bạn, mình ngồi bên hàng ghế nam, cứ liếc nhìn bạn bên hàng ghế nữ, mà lòng nghĩ đến tình yêu nhân loại lớn lao này. Ôi! Nó cao cả làm sao ấy. Tình yêu cá nhân không thể tách rời khỏi tình yêu nhân loại bạn nhỉ."

Cô bạn gái nhận được thư không thèm trả lời. Có vẻ như bức thư của gã không làm lay động trái tim nàng, gã viết bức thư thứ 2:

"Bạn Thủy thương nhớ!

Tình cảm chúng ta và tình yêu đất nước thuộc vào cặp phạm trù khác nhau cái chung và cái riêng. Cái riêng chỉ tồn tại trong mối liên hệ đưa đến cái chung là đất nước, và nẩy nở theo tình hình đất nước đi lên. Hai chúng ta đang dần tiến tới là một, trong thế giới đại đồng. Thuỷ đồng ý không?"

Một tháng sau gã nhận được thư trả lời của cô bạn gái, trong đó chỉ có hai dòng chữ:

"Bạn yêu quý!
Hãy giữ cái riêng lại, và vứt cái chung đi!"

Mặc dù thuộc làu làu các cặp phạm trù, nhưng gã vẫn không thể hiểu ý của nó, và cũng như không thể hiểu bức thư của cô bạn gái, gã tiếp tục viết bức thư thứ 3:

"Bạn Thủy thương nhớ!

Cái chung là một bộ phận của cái riêng, cái riêng không gia nhập hết vào cái chung. Do đó, cái riêng phong phú hơn cái chung. Tuy nhiên, cái chung sâu sắc hơn cái riêng, nó như một đại diện tiêu biểu cho cái riêng, chúng ta không thể vứt bỏ nó được.
 
Mong Thuỷ tham khảo lá thư này để có nhận thức rõ ràng và xác thực nhất cho mình và cho chúng ta."

Hè năm thứ 2, gã đến nhà cô bạn nhưng không gặp, mà chỉ nghe lời nhắn từ cậu em trai: "Chị Thuỷ bịnh rồi, không có nhà."


Không có nhận xét nào :