9/6/21

Ế!


Sau hơn 2 tuần tiêm vaccine ngừa Covid-19, hôm qua tôi đi coffee với 4 anh bạn trẻ trên dưới 30 tuổi. Câu chuyện lan man đủ thứ, có vẻ như không đủ thời gian để nói, chúng tôi quyết định đi ăn lẩu hải sản ở Cupertino để kéo dài thêm thời gian nói chuyện.
 
Các bạn trẻ này đều đã tốt nghiệp đại học, hai người có bằng master. 3 người làm trong các hãng về công nghệ thông tin, một người từng làm giảng viên toán tại một trường đại học, nhưng tất cả điều có chung một điểm là... single, chỉ một người mới bắt đầu bồ bịch online.
 
Chúng tôi trao đổi để tìm hiểu lý do, hoàn cảnh và phân tích tất cả các nguyên nhân, cuối cùng đưa ra công thức: Hoàn cảnh với ít cơ hội + do mình lựa chọn = Ế.

Hoàn cảnh ở Mỹ không có nhiều cơ hội cho các bạn gặp gỡ, không chỉ ở số lượng bạn bè ít mà còn bởi góc nhìn cuộc sống, hoàn cảnh cá nhân rất khác nhau. Số lượng bạn bè ít, có nhiều lý do: Thiểu số, khác biệt văn hóa. Ví dụ, cùng là người Việt Nam, nhưng sinh ra và lớn lên ở Mỹ, sẽ khác với người Việt Nam di cư qua Mỹ. Cũng vậy, họ hiếm khi có cơ hội bồ bịch trong cùng công ty hay nơi làm việc, nếu như trước đó họ không cặp bồ được với nhau khi ở trường. Bên cạnh đó, hoàn cảnh cá nhân đến định cư Mỹ cũng rất khác nhau, tạo ra góc nhìn cuộc sống rất khác nhau, làm cho số lượng bạn bè có thể tiến tới cặp đôi đã ít, lại càng thêm ít.
 
Ngoài ra, có những bạn qua Mỹ phải có trách nhiệm lớn với gia đình hoặc có bạn hoàn cảnh gia đình khó khăn, không dám nghĩ đến bồ bịch (?), để rồi khi đã vượt qua khó khăn trong cuộc sống, thì đã trở nên từng trải mùi đời, đánh mất sự gây thơ để yêu, nên khó yêu (?). Rồi năm tháng qua đi, tuổi càng lớn lại càng khó yêu.

Tôi gợi ý về Việt Nam tìm vợ. Hầu hết, lo sợ trách nhiệm dài hạn trong việc bảo lãnh gia đình bên vợ, nếu điều kiện kinh tế hai bên không vững vàng. Tuy nhiên, cũng có cái lo khác lớn hơn. Ví dụ, có một người quen đã hơn 40 tuổi chưa từng lập gia đình bên Mỹ, đã về Việt Nam cưới vợ chỉ mới hơn 20 tuổi. Sau khi cưới xong anh ta ở lại Việt Nam một thời gian, cho đến khi vị hôn thê có mang, rồi vì công việc, anh ta cứ đi qua, đi lại giữa Mỹ và Việt Nam, cho đến khi vợ sanh con rồi mới chịu bảo lãnh cả vợ con qua Mỹ. Vài người biết chuyện nói: "Anh ta thực sự muốn ván đã đóng thuyền," bởi vì từng có những hoàn cảnh éo le đã xảy ra. Khi mang một cô vợ trẻ qua Mỹ, cô ta có thể dễ dàng kiếm một người khác "tốt" hơn ông chồng già của mình.

Trên đây là những ghi nhận chủ quan, chỉ mong người Việt Nam ở trong nước và ở Mỹ hiểu nhau hơn về hoàn cảnh của nhau.

(Viết sau khi trao đổi với vài người bạn)

Không có nhận xét nào :