"Dân nào chính quyền đó" hay "chính quyền nào dân đó" là những mệnh đề gây tranh cãi, bên nào cũng có luận cứ đúng tương đối.
Ở đây, tại VN, để làm rõ vấn đề, ta cần phải xét về dân tộc tính và quá trình hình thành chính quyền để làm rõ.
Người dân luôn luôn bị dẫn dắt trong suốt mấy ngàn năm lịch sử dân tộc, chưa bao giờ được biết đến tự do, độc lập, dân chủ một cách thực thụ thì làm sao có thể bảo dân phải tự khôn lên để có chính quyền không ngu được? Đó là điều bất khả. Nó giống như bảo cái trứng không có trống phải nở ra con gà con.
Chính quyền ở VN là một chính quyền được thành lập bởi đi cướp mà có, không hề được bầu chọn một cách chính thống ngay từ đầu, qua quá trình lịch sử chính quyền nghiễm nhiên trở thành một thực thể lãnh đạo duy nhất dẫn dắt với súng ống, quyền lực và tiền bạc cho đến ngày nay đã trở nên rất mạnh so với người dân thấp cổ bé họng.
Khi nắm được chính quyền, thay vì dẫn dắt đất nước theo hướng văn minh, phát triển để có các chính sách giáo dục, phổ biến các giá trị sống tốt đẹp để làm cho dân khôn, nước mạnh thì chính quyền lại đã có những đàn áp, trù dập, gây hoang mang, gieo sợ hãi, tiến hành các biện pháp triệt tiêu sự phản kháng và phản biện, giết chết tính độc lập trong suy nghĩ thông qua giáo dục, tuyên truyền bằng cả một bộ máy khổng lồ làm cho người dân ngày càng hư hoại và dốt dần đều hòng dễ bề dẫn dắt, duy trì sự lãnh đạo mà không gặp trở ngại lớn kể cả khi chính quyền ngu và rất ngu.
Tôi gặp không ít người thường xuyên nói "dân nào chính phủ đó" để đổ thừa mọi sai trái của chính quyền lên đầu dân. Nghĩa là, cái giống dân này hư hoại bẩn tưởi sẳn rồi, tồi tệ sẳn rồi nên mới đẻ ra cái chính quyền hiện tại, đó là hệ quả tất yếu hễ dân ngu thì xứng đáng chịu sự dẫn dắt của lãnh đạo ngu, dân ác nên lãnh đạo cũng ác, thậm chí ác hơn...và đó là điều dân tộc này xứng đáng phải nhận, khỏi kêu ca, chính quyền có lỗi nhưng cũng do dân mà ra.
Hoặc tích cực hơn một chút, một số người cho rằng mỗi cá thể phải làm tốt việc của mình rồi thì chính quyền sẽ thay đổi và khá hơn, tốt hơn theo thời gian, theo sự thay đổi của người dân. Vâng, cũng vẫn là trao phần lớn trách nhiệm về phía nhân dân-những người hoàn toàn không có quyền lực cứng và đã bị chính quyền làm cho không còn biết đến khái niệm sức mạnh mềm là gì nữa.
Quan điểm "dân nào chính phủ đó" chỉ đúng hơn khi dân ấy đã có một nền tảng dân chủ nhất định và đã có được một hệ thống pháp luật tương đối chuẩn để bảo vệ họ khỏi những sai trái lạm quyền của chính quyền. Còn ở ta, chính quyền là luật, luật là chính quyền, chính quyền hành xử như một băng đảng giang hồ thì làm sao ta có thể đổ lỗi trách cứ nạn nhân (người dân) và bắt nạn nhân phải chịu trách nhiệm cho việc mình bị cướp bóc?
Một số đông khác lại cho rằng vì người dân không chịu vùng lên, không chịu tự giải phóng cho chính mình là dân ngu, hèn và vì thế nên chính quyền cộng sản tồn tại lâu dài là đúng và dân ngu thì phải ráng mà chịu.
Ở đây, ta vẫn thấy tâm lý đổ lỗi cho nạn nhân, nó giống như việc rất nhiều người bảo rằng "tại con nhỏ đó ăn mặc hở hang nên bị hiếp là phải." Trong khi tư duy đúng đắn và thượng tôn pháp luật, công chính phải là: Cô gái có quyền mặc hở hang vì pháp luật không cấm, người ta có quyền ngắm da thịt cô vì cô phô bày ra (ngắm chòng chọc thì tuy không bị pháp luật ngăn cấm nhưng đạo đức không cho phép,) nhưng người ta không có quyền được tự tiện đụng vào vì pháp luật cấm. Người ta không thể nào ngụy biện để cố ý hoặc vô tình bênh kẻ ác khi đổ lỗi cho nạn nhân được. Ở VN, mọi thứ tội nợ lớn nhỏ đều được trút lên nạn nhân.
Cũng vậy, người dân VN là con người như bao con người ở các nước khác, đều có những quyền con người cơ bản như nhau và xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp, bình yên, đáng sống kể cả khi còn dốt, chính quyền nào không đem lại được điều đó cho dân mà làm ngược lại thì chính quyền đó sai trái, lợi dụng người dân nên đáng bị lên án, loại trừ khỏi vai trò lãnh đạo. Không thể nói rằng do dân dốt nên chính quyền có quyền làm bậy và dân xứng đáng chịu khổ vì dốt.
Vì thế, tôi nghĩ, câu "chính quyền nào dân đó" phù hợp với tình hình ở VN hơn là câu "dân nào chính phủ đó." Trong tương lai, việc thay đổi cho đất nước cũng sẽ bắt đầu bằng việc tranh đấu giữa các tổ chức chính trị với đảng cộng sản, tổ chức nào đủ mạnh và thắng được đảng cộng sản thì có quyền lãnh đạo. Đảng cộng sản VN ngày càng mất uy tín bởi những việc làm sai của họ, lãnh đạo ngày càng u tối ngông muội hơn nên việc họ thua một tổ chức khác thông minh hơn trong giai đoạn sắp tới là một điều tất yếu.
Tôi không nói việc này sẽ đến trong ngày một ngày hai, sẽ mất rất nhiều thời gian để một hay nhiều tổ chức có thể lớn mạnh đủ sức đối trọng với đảng cộng sản, nhưng đó là con đường khả dĩ nhất. Tôi ngờ rằng VN không thể có được những cuộc cách mạng xuất phát từ dân chúng để tạo đổi thay vì dân mình đã bị các chính sách giáo dục và cai trị của chính quyền làm cho không có khả năng phản kháng, họ không thể tạo ra đổi thay.
Nhiều người sẽ cho rằng "nước có thể chở thuyền thì cũng có thể lật thuyền." Đúng, nhưng nước ao tù thì không bao giờ có thể lật được thuyền và người dân Việt đã, đang, vẫn còn là nước ao tù, đầy sợ hãi. Có thể một lúc nào đó trong tương lai, bạn sẽ thấy người dân sẽ nổi dậy, thành công hay không chưa nói, nhưng bạn cần nên hiểu bản chất của cuộc nổi dậy đó vẫn là người dân bị dẫn dắt, lợi dụng bởi một thế lực, tổ chức nào đó (tốt hay xấu chưa nói) chứ không bao giờ có được việc họ tự nhận thức và nổi dậy. Để làm cho dân có được tư duy phản kháng tự nguyện và có khả năng tụ họp để làm việc lớn thì phải mất cả trăm năm giáo dục liên tục và nhất quán bởi các chính quyền tốt đẹp. Đây là điều ở ta không, chưa có.
Trong tình hình hiện tại, những tổ chức chính trị chỉ có thể tìm kiếm những người đã có nhận thức có cùng quan điềm, lý tưởng chính trị với tổ chức để phát triển thành viên nòng cốt, dần dần phổ biến đường lối, phương pháp của tổ chức để thu hút người dân cho đến khi đủ lực lượng đối trọng thay đổi chính quyền. Sau khi thay đổi, tổ chức (các tổ chức) ấy thay đổi giáo dục theo hướng văn minh, khoa học, dạy con người các giá trị nền tảng căn bản, khôi phục lại các tinh thần công chính, phản biện, phản kháng, niềm tin...thì sau khoảng năm mươi năm cố gắng liên tục chúng ta mới có được câu "dân nào chính phủ đó."
Tổ chức chính trị, các cá nhân có quan điểm "dân nào chính phủ đó" nên trong tiềm thức họ hi vọng vào việc có thể nâng cao nhận thức cho phần đông dân chúng để dân tự đứng lên thay đổi đất nước, tự lãnh đạo đất nước...là một hi vọng đẹp nhưng rất ngây thơ và mâu thuẫn với chính quan điểm mà họ đang tin đang bảo vệ. Việc cố gắng viết, nói, làm cho người dân nâng cao nhận thức là việc cần phải làm để tạo cơ hội có được lực lượng cho các tổ chức sau này. Chúng ta không thể nào làm cho "toàn bộ" hay phần lớn người dân ý thức để tự vùng dậy được bởi chúng ta không thể nào đấu lại được với cả một hệ thống giáo dục, tuyền truyền có quy củ với một bộ máy khổng lồ về người và của.
Ý thức dẫn dắt hành động, khi ta có ý thức đúng, rõ về những điều ta nói, ta viết hoặc ta nghĩ thì ta mới nhìn thấy con đường mình đi một cách rõ ràng, không mất thời gian vào những việc không có kết quả và không mơ mộng hão huyền về việc dân tự đứng lên cũng như không đổ lỗi cho người dân về những việc làm sai trái của chính quyền.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét