FB Christine Nguyen
Thưa các đồng chí,Chúng ta đã từng có một Hanoi Jane xách "ấy" lên đường đến Hanoi năm 1972 làm vài tấm ảnh. Những tấm ảnh nổi như cồn đủ "phân hóa cái nội bộ" đế quấc Mỹ loạn xạ (lúc đó chưa phải của ông Ô Ba Ma)
Để rồi sau đó 16 năm, vào năm 1988, Hanoi Jane đã phải lên tiếng xin lỗi các cựu binh Mỹ và gia đình họ vì hành động (nói thẳng ra là) ngu xuẩn của nàng ấy trong một cuộc trả lời phỏng vấn với phóng viên Barbara Walters - đài ABC
Nay để nối tiếp truyền thống đó, vài chục năm sau, chúng ta lại bỗng dưng mà có đồng chí Damascus Bình.
Chẳng biết khả năng "phân hóa cái nội bộ" của đồng chí Damascus Bình đến đâu. Mềnh chỉ thắc mắc, trong thời buổi internet chạy đầy đường, đồng chí Damascus Bình có cần phải đợi đến những 16 năm giống Hanoi Jane không nhỉ.
Cái này, nói như phin Tàu là chỉ còn trông vào phúc số của nàng ấy mà thôi.
Bài viết dưới đây là của anh Biện Phi Khanh (Bien Khanh) được mềnh trắng trợn chôm, cắt xén, chỉnh sửa và post:
DAMASCUS BÌNH
Tháng 7, 1972- Jane Fonda ghé Hà Nội, được dẫn đi xem các chiến tích và tội ác của Mỹ ném bom, tham giá nhắm cao xạ vào một mục tiêu tưởng tượng, hồ hỡi chuyện trò cười nói với quân lính Bắc Việt.
Cô ta chưa nhìn thấy mặt kia của sự tàn nhẫn, chưa một lần nhìn thấy hay ghé thăm hay nghe nói về thảm sát Mậu Thân ở Huế 1968 hay Đại Lộ Kinh Hoàng 1972 trước khi nhởn nhơ ra Hà Nội đú đởn rồi tuyên bố: "I would think that if you know what communism was, you would hope, you would pray on your knees, that we would someday become communists"
(Tạm dịch: "tôi nghĩ nếu bạn biết chủ nghĩa cộng sản là gì, bạn sẽ hi vọng, bạn sẽ quỳ xuống cầu nguyện rằng chúng ta sẽ trở thành người cộng sản một ngày nào đó")
Khi nghĩ về Hanoi Jane, chúng ta không khỏi nhớ lại câu nói sau của Martin Luther King Jr.: "Nothing in all the world is more dangerous than a sincere ignorance and conscientious stupidity."
(Tạm dịch "không có gì trên khắo thế giới nguy hiểm hơn sự dốt nát thành thật và ngu xuẩn có lương tâm.")
Tháng 7, 2016- Lê Bình ghé Syria dàn dựng ghi thu ký sự về sự tàn nhẫn ảnh hưởng lên người dân.
Đâu đó, cô đem những giọt nước mắt và cảm xúc thời thượng và đầy dốt nát cảm nhận về một cuộc chiến phức tạp huỷ hoại người dân Syria. Thời thượng là vì trong cảnh đổ nát, cô dạo phố Homs trong áo màu tươi tắn môi tô son suýt xoa sự tàn nhẫn "khủng khiếp" mắt kẻ chì nhỏ những giọt lệ thảng thốt từ nhũng tư liệu và nhân chứng cung cấp cho cô, bơm vào não trạng cô nào là cuộc chiến chống xâm lăng chứ không phải nội chiến và nào là Daesh hay IS là kẻ thù.
Giống như Hanoi Jane cô tin (?) tất tần tật những gì người cung cấp và tổ chức chuyến đi cho cô (bộ quốc phòng và chính quyền ở Damascus) muốn cho cô tin và nhai lại như loài bò nuôi lấy thịt chứ không để suy nghĩ!
Và cô đã nhai lại những câu chuyện ai cũng biết mà chính quyền Damascus muốn dư luận nghe.
Cô có biết những cuộc tấn công vũ khí hoá học cuả chính quyền Damascus lên người dân?
Cô bỏ mất cái nguyên tắc tường thuật đa chiều để người xem có một cái nhìn toàn diện hơn và từ đó mới hiều được nguồn gốc sự tàn bạo của cuộc chiến và hi vọng góp phần cải sửa một thảm hoạ.
Cũng giống như Hanoi Jane, cái nguy hiểm từ sự dốt nát thành thật và ngu xuẩn có lương tâm của Damascus Bình sẽ không đem thiện tâm toả ngát và cứu rỗi những khổ nạn ở Syria, mà chỉ tạo thêm nanh vuốt cho quỷ.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét