21/7/15

Người Tài Năng Không Sướng Chút Nào


Hôm qua gặp lại người bạn cũ tài năng, với vẻ xơ xác buồn bã trên nét mặt, tôi mới biết nó đã ly dị hơn một năm.

Trước đó, hắn có cuộc sống trung lưu, sở hữu căn nhà khá to, bây giờ đang sống trong căn hộ thuê $1.200 một tháng cô đơn, chán nản. Từ một người tài hoa, điêu luyện với các ngón tay lướt trên phím dương cầm, đồng thời là người lập trình với 2 ngôn ngữ Java và Javascript có tiếng, giờ hắn như kẻ mất hồn, nhưng may mắn vẫn còn giữ được việc.

Hắn kể chỉ gặp mặt 2 con ngày thứ 7, và với nghĩa vụ cung cấp cho người vợ ly dị $2.500 một tháng. Hắn nhắc lại câu nói "con nít, đàn bà, con chó, cuối cùng đàn ông," rồi đế thêm, dân Mỹ nịnh đầm nên nói như vậy, đàn bà Việt Nam qua đây lợi dụng nó hại đàn ông mình. Còn nói, ở Việt Nam người phụ nữ nhẹ nhàng một chút dễ chịu hơn, ở Mỹ, cứ tranh cãi là cô ta doạ ly dị.

Tôi nói, có biết người như hoàn cảnh hắn, chịu không nổi đã bỏ chạy về Việt Nam sống. Mắt hắn sáng trưng. Nhưng tôi biết hắn không về, vì hắn thương con.

Chúng tôi đang ngồi với nhau tại Coffee Lovers. Khi kể xong câu chuyện, hắn bước đến giữa phòng nơi có cây dương cầm, và chơi lần lượt 2 bản nhạc quen thuộc. Tiếng đàn của hắn rất lả lướt, điêu luyện, mặc dù hắn nói đã hơn một năm không đụng đến đàn. 

Tôi biết, tiếng đàn của hắn hấp dẫn phụ nữ, rồi một trong các phụ nữ này trở thành vợ hắn lại ghen tỵ với tiếng đàn. Tiếng đàn gắn kết họ thành vợ chồng, và cũng tiếng đàn làm họ phân ly. Có vẻ như, họ bừng tỉnh sau cơn mê 6 năm, và kết quả của cơn mê đó là 2 đứa con, không còn gì khác.

Từ đó, hắn ý thức trách nhiệm, tài năng và nỗi bất hạnh mà tài năng mang đến với hắn.

Trong cuộc sống ta thường ngộ nhận: yêu con người đó hay yêu tài năng của người đó. Ngược lại, người tài năng, được nhiều người ngưỡng mộ, lại càng phải tỉnh táo trước một quyết định có liên quan đến cuộc sống cá nhân, do bởi sự ngộ nhận của cả hai phía, chính anh ta và khán giả của anh ta. 

Xem ra, người tài năng không sướng chút nào.

Không có nhận xét nào :