Tác giả: Nathaniel Hawthorne
Một người phụ nữ rất già, bà ngoại của gia đình, ngồi đan ở góc ấm nhất của căn phòng. Và một em bé, con út, mỉm cười với ánh sáng của ngọn lửa từ chiếc giường nhỏ bé của nó. Gia đình này đã tìm thấy hạnh phúc ở nơi tồi tệ nhất trong tất cả các nơi của New England. Họ đã xây dựng nhà của họ cao lên ở White Mountains, nơi gió thổi dữ dội suốt cả năm.
Gia đình này sống ở một nơi đặc biệt lạnh lẽo và nguy hiểm. Đá từ đỉnh núi phía trên căn nhà của họ thường lăn xuống sườn núi và đánh thức họ vào giữa đêm. Không có gia đình nào khác sống gần họ trên núi. Nhưng gia đình này không bao giờ cô đơn. Họ rất thích sống với nhau, và thường xuyên có khách. Nhà của họ được xây dựng gần một con đường quan trọng nối liền các dãy núi White đến sông Saint Lawrence.
Những người đi qua các dãy núi trong các xe ngựa luôn luôn dừng lại ở cánh cửa của gia đình để uống nước và nói những lời thân thiện. Những du khách đơn độc, đi bộ qua núi, bước vào nhà để chia sẻ một bữa ăn nóng. Đôi khi, cơn gió trở nên hoang dã và lạnh lẽo, những người lạ sẽ ngủ chung với gia đình. Gia đình tặng những người qua đường, dừng lại tại nhà của họ, sự tử tế, mà tiền không thể mua được.
Vào buổi tối tháng mười hai, gió lại ùa xuống núi. Nó dường như dừng lại ở ngoài ngôi nhà của họ, gõ cửa, trước khi nó gầm lên chạy xuống thung lũng. Gia đình rơi vào im lặng một lúc. Nhưng sau đó, họ nhận ra rằng một người nào đó thực sự đã gõ cửa nhà họ. Cô con gái lớn tuổi nhất mở cửa, và thấy một người đàn ông trẻ đang đứng trong bóng tối.
Bà cụ già đặt một chiếc ghế gần lò sưởi cho anh ta. Cô con gái lớn cho anh ta một nụ cười ấm áp, e thẹn. Và em bé giơ cánh tay nhỏ của nó với anh ta. "Ngọn lửa này là thứ tôi cần," người thanh niên nói. "Gió đã thổi vào mặt tôi suốt trong hai giờ qua."
Người cha cầm túi du lịch của chàng trai trẻ. "Cậu sẽ đi Vermont?" người đàn ông lớn tuổi hỏi. "Vâng, tới Burlington," người khách trả lời. "Tôi muốn đến thung lũng này tối nay. Nhưng khi tôi nhìn thấy ánh sáng ở cửa sổ nhà bác, tôi quyết định dừng lại. Tôi muốn ngồi và thưởng thức đóm lửa của bác và bầu bạn với bác một chút."
Khi người đàn ông trẻ ngồi xuống bên lò sưởi, một cái gì đó giống như tiếng bước chân nặng nề vang lên bên ngoài. Có vẻ như ai đó đang chạy xuống sườn núi, những bước chân khổng lồ. Người cha nhìn ra ngoài qua một trong các cửa sổ.
"Ngọn núi già này đã ném một tản đá vào chúng ta một lần nữa. Nó sợ chúng tôi quên nó. Đôi khi nó rung lắc, làm cho chúng tôi nghĩ rằng nó sẽ rớt xuống đầu của chúng tôi", người cha giải thích cho chàng trai trẻ. "Nhưng chúng tôi là hàng xóm cũ," ông mỉm cười. "Và chúng tôi cố gắng sống cùng với nhau khá tốt. Bên cạnh đó, tôi đã làm một nơi ẩn náu an toàn bên ngoài để bảo vệ chúng ta trong trường hợp trượt lở núi xuống chúng ta."
Khi người cha nói, bà mẹ sửa soạn một bữa ăn nóng cho khách. Trong khi anh ta ăn, anh nói chuyện một cách cởi mở với gia đình này, như thể nó là gia đình của anh ta. Người thanh niên này không dễ dàng tin tưởng người khác. Tuy nhiên, vào buổi tối ấy, một cái gì đó làm cho anh ta chia sẻ bí mật sâu thẳm nhất với những người miền núi mộc mạc này.
Bí mật của chàng trai trẻ là anh ta đầy tham vọng. Tuy nhiên, anh không biết cái gì anh muốn làm trong cuộc đời anh. Nhưng anh biết rằng anh không muốn bị lãng quên sau khi anh chết. Anh tin rằng một lúc nào đó trong cuộc đời mình, anh sẽ trở nên nổi tiếng, và được ngưỡng mộ bởi hàng ngàn người. "Cho đến nay," người thanh niên nói, "Tôi đã không làm gì. Nếu tôi biến mất vào ngày mai khỏi mặt đất, không ai biết gì về tôi. Không ai sẽ hỏi 'Ngài là ai. Ngài đã đi đâu?' Nhưng tôi không thể chết cho đến khi tôi đạt đến số phận của tôi. Sau đó, hãy cho cái chết đến! Tôi sẽ xây tượng đài của tôi! "
Những cảm xúc mạnh mẽ của chàng trai trẻ chạm vào gia đình. Họ mỉm cười. "Em cười tôi," người thanh niên nói, nắm lấy tay cô con gái lớn. "Em nghĩ tham vọng của tôi là ngớ ngẩn." Cô gái rất e thẹn, và khuôn mặt của cô đã ửng hồng do bối rối. "Tốt hơn là ngồi ở đây với ngọn lửa," cô thì thầm, "là hạnh phúc, ngay cả khi không ai nghĩ về chúng ta."
Cha cô nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. "Tôi nghĩ rằng có cái gì đó tự nhiên trong lời nói của chàng trai trẻ này. Và lời nói của anh ta đã làm cho tôi suy nghĩ về cuộc sống của chính chúng ta ở đây. Nó sẽ tốt đẹp hơn, nếu chúng ta có một trang trại nhỏ ở dưới thung lũng. Ở đâu đó, chúng ta có thể nhìn thấy núi, và không sợ nó sẽ rơi vào đầu chúng ta. Láng giềng tôn trọng tôi. Và, khi tôi già, tôi sẽ chết hạnh phúc trên giường của tôi. Mọi người sẽ đặt một hòn đá trên mộ của tôi, thế là mọi người sẽ biết rằng tôi đã sống một cuộc sống chân thật."
"Bác thấy đấy!" chàng trai trẻ thét lên. "Trong tâm khảm của chúng ta đều muốn có một tượng đài. Nhiều người chỉ muốn có một hòn đá trên mộ của họ. Những người khác muốn là một phần trong trí nhớ của mọi người. Nhưng tất cả chúng ta muốn được nhớ đến sau khi chúng ta chết!" Người thanh niên ném nhiều gỗ vào trong lò sưởi để xua đuổi bóng tối.
Ánh lửa soi vào từng nhóm người quanh lò sưởi: cánh tay mạnh mẽ của người cha và nụ cười dịu dàng của mẹ. Nó chạm vào khuôn mặt tự hào của người thanh niên, và sự e thẹn của cô gái. Nó sưởi ấm bà già, vẫn đan trong góc. Bà ta ngước mắt lên khỏi đồ đan len, các ngón tay vẫn còn di chuyển kim đan, bà nói, "Người già cũng có những bí mật của họ như người trẻ."
Người phụ nữ già nói, bà đã làm trang phục tang lễ cho bà vài năm trước. Đó là bộ quần áo tốt nhất, bà đã làm từ chiếc váy cưới của bà. Bà cho biết bí mật của bà là nỗi lo sợ rằng bà sẽ không được chôn cất trong bộ quần áo tốt nhất. Người thanh niên nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. "Già và trẻ," anh ta nói. "Chúng ta mơ về ngôi mộ và tượng đài. Tôi tự hỏi, thủy thủ cảm thấy thế nào khi tàu của họ đang chìm, và họ biết, họ sẽ được chôn cất trong phần mộ xa xôi và vô danh là đại dương?"
Một âm thanh, đang tăng lên như tiếng gầm của đại dương, rung lắc ngôi nhà. Già và trẻ trao nhau một cái nhìn hoang dại. Sau đó, cùng một từ thốt ra từ môi họ. "Núi trượt! Núi trượt!" Họ vội vã ra khỏi nhà, vào trong bóng tối, đến điểm bí mật mà người cha đã xây dựng để bảo vệ họ khỏi trượt núi. Toàn bộ sườn núi đổ dồn về phía ngôi nhà, giống như một thác nước của sự hủy diệt.
Nhưng ngay trước khi nó đến ngôi nhà nhỏ, một đợt sóng của trái đất chia nó thành hai và cuộn chảy xung quanh ngôi nhà của gia đình. Tất cả mọi người và tất cả mọi thứ, trên đường đi của lở núi khủng khiếp, đã bị phá hủy, ngoại trừ ngôi nhà nhỏ này. Sáng hôm sau, khói được nhìn thấy từ ống khói của ngôi nhà này trên núi. Bên trong, lò sưởi vẫn còn cháy. Những chiếc ghế vẫn đang được sắp hàng một nửa vòng tròn quanh lò sưởi. Nó trông như thể, những thành viên gia đình vừa ra ngoài đi dạo.
Một số người nghĩ rằng, một người lạ đã ở với gia đình này trong cái đêm khủng khiếp đó. Nhưng không ai có thể biết người lạ đó là ai. Tên và cách sống của anh ta vẫn còn là một bí mật. Xác của anh ta không bao giờ được tìm thấy.
Dịch từ bản tiếng Anh "The Ambitious Guest"
http://thoughtschile.blogspot.com/2015/07/the-ambitious-guest-by-nathaniel.html
Bí mật của chàng trai trẻ là anh ta đầy tham vọng. Tuy nhiên, anh không biết cái gì anh muốn làm trong cuộc đời anh. Nhưng anh biết rằng anh không muốn bị lãng quên sau khi anh chết. Anh tin rằng một lúc nào đó trong cuộc đời mình, anh sẽ trở nên nổi tiếng, và được ngưỡng mộ bởi hàng ngàn người. "Cho đến nay," người thanh niên nói, "Tôi đã không làm gì. Nếu tôi biến mất vào ngày mai khỏi mặt đất, không ai biết gì về tôi. Không ai sẽ hỏi 'Ngài là ai. Ngài đã đi đâu?' Nhưng tôi không thể chết cho đến khi tôi đạt đến số phận của tôi. Sau đó, hãy cho cái chết đến! Tôi sẽ xây tượng đài của tôi! "
Những cảm xúc mạnh mẽ của chàng trai trẻ chạm vào gia đình. Họ mỉm cười. "Em cười tôi," người thanh niên nói, nắm lấy tay cô con gái lớn. "Em nghĩ tham vọng của tôi là ngớ ngẩn." Cô gái rất e thẹn, và khuôn mặt của cô đã ửng hồng do bối rối. "Tốt hơn là ngồi ở đây với ngọn lửa," cô thì thầm, "là hạnh phúc, ngay cả khi không ai nghĩ về chúng ta."
Cha cô nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. "Tôi nghĩ rằng có cái gì đó tự nhiên trong lời nói của chàng trai trẻ này. Và lời nói của anh ta đã làm cho tôi suy nghĩ về cuộc sống của chính chúng ta ở đây. Nó sẽ tốt đẹp hơn, nếu chúng ta có một trang trại nhỏ ở dưới thung lũng. Ở đâu đó, chúng ta có thể nhìn thấy núi, và không sợ nó sẽ rơi vào đầu chúng ta. Láng giềng tôn trọng tôi. Và, khi tôi già, tôi sẽ chết hạnh phúc trên giường của tôi. Mọi người sẽ đặt một hòn đá trên mộ của tôi, thế là mọi người sẽ biết rằng tôi đã sống một cuộc sống chân thật."
"Bác thấy đấy!" chàng trai trẻ thét lên. "Trong tâm khảm của chúng ta đều muốn có một tượng đài. Nhiều người chỉ muốn có một hòn đá trên mộ của họ. Những người khác muốn là một phần trong trí nhớ của mọi người. Nhưng tất cả chúng ta muốn được nhớ đến sau khi chúng ta chết!" Người thanh niên ném nhiều gỗ vào trong lò sưởi để xua đuổi bóng tối.
Ánh lửa soi vào từng nhóm người quanh lò sưởi: cánh tay mạnh mẽ của người cha và nụ cười dịu dàng của mẹ. Nó chạm vào khuôn mặt tự hào của người thanh niên, và sự e thẹn của cô gái. Nó sưởi ấm bà già, vẫn đan trong góc. Bà ta ngước mắt lên khỏi đồ đan len, các ngón tay vẫn còn di chuyển kim đan, bà nói, "Người già cũng có những bí mật của họ như người trẻ."
Người phụ nữ già nói, bà đã làm trang phục tang lễ cho bà vài năm trước. Đó là bộ quần áo tốt nhất, bà đã làm từ chiếc váy cưới của bà. Bà cho biết bí mật của bà là nỗi lo sợ rằng bà sẽ không được chôn cất trong bộ quần áo tốt nhất. Người thanh niên nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. "Già và trẻ," anh ta nói. "Chúng ta mơ về ngôi mộ và tượng đài. Tôi tự hỏi, thủy thủ cảm thấy thế nào khi tàu của họ đang chìm, và họ biết, họ sẽ được chôn cất trong phần mộ xa xôi và vô danh là đại dương?"
Một âm thanh, đang tăng lên như tiếng gầm của đại dương, rung lắc ngôi nhà. Già và trẻ trao nhau một cái nhìn hoang dại. Sau đó, cùng một từ thốt ra từ môi họ. "Núi trượt! Núi trượt!" Họ vội vã ra khỏi nhà, vào trong bóng tối, đến điểm bí mật mà người cha đã xây dựng để bảo vệ họ khỏi trượt núi. Toàn bộ sườn núi đổ dồn về phía ngôi nhà, giống như một thác nước của sự hủy diệt.
Nhưng ngay trước khi nó đến ngôi nhà nhỏ, một đợt sóng của trái đất chia nó thành hai và cuộn chảy xung quanh ngôi nhà của gia đình. Tất cả mọi người và tất cả mọi thứ, trên đường đi của lở núi khủng khiếp, đã bị phá hủy, ngoại trừ ngôi nhà nhỏ này. Sáng hôm sau, khói được nhìn thấy từ ống khói của ngôi nhà này trên núi. Bên trong, lò sưởi vẫn còn cháy. Những chiếc ghế vẫn đang được sắp hàng một nửa vòng tròn quanh lò sưởi. Nó trông như thể, những thành viên gia đình vừa ra ngoài đi dạo.
Một số người nghĩ rằng, một người lạ đã ở với gia đình này trong cái đêm khủng khiếp đó. Nhưng không ai có thể biết người lạ đó là ai. Tên và cách sống của anh ta vẫn còn là một bí mật. Xác của anh ta không bao giờ được tìm thấy.
Dịch từ bản tiếng Anh "The Ambitious Guest"
http://thoughtschile.blogspot.com/2015/07/the-ambitious-guest-by-nathaniel.html

Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét