23/3/19

Hai Phượng


Sáng nay xem phim Hai Phượng (Furie) tại AMC Eastridge. Tại đây có 15 phòng chiếu phim, Hai Phượng chiếu tại phòng 15. Giá vé suất đầu tiên sáng thứ 6, 7, và Chủ Nhật $8.29, bao gồm thuế và phí. Các suất chiếu khác khoảng $18.89 cho một người lớn. Đúng giờ chiếu phim, bạn có thêm 20 phút giành cho ... quảng cáo các phim khác. Sống ở Mỹ, tôi luôn mua ủng hộ hàng Việt Nam bán qua Mỹ, kể cả các sản phẩm văn hoá. Có điều chờ mãi mà không thấy BPhone đâu hết (lol).

Hai Phượng là phim về võ thuật, chủ yếu các màn trình diễn đấm đá. Những cảnh đấm đá trên xe lửa, mà đâu đó mang máng như phim Mỹ thời khai thác vàng, hoặc cảnh 2 đối thủ tự vặn cổ kêu răng rắc trước khi xáp lá cà, gợi nhớ phim Lý Tiểu Long. Tuy nhiên, phim có cảnh sông nước vùng Cần Thơ, với xe máy chạy trên đường đất và vỏ vọt (hay tắc ráng, hay vỏ lãi) chạy dọc theo dưới sông. Tác giả đã khéo khai thác hình ảnh này cho cuộc rượt đuổi ngoạn mục, mặc dù, sau đó 2 chiếc xe máy bị văng qua 2 bên lề đường trũng sâu, diễn viên nữ đã không thể dựng nỗi chiếc xe, nhưng cảnh tiếp theo lại ngồi trên xe đó rượt đuổi ào ào.

Bộ phim nói về người mẹ đơn thân, sẵn sàng thay đổi cuộc đời vì con. Một tình thương không cần biết lý do. Muốn con mình lớn lên không theo cách mà mình đã từng trải qua, đó là học để có kiến thức, học để làm người lương thiện, người dũng cảm, và không bao giờ từ bỏ. Đứa con mặc dù cãi lời cha mẹ, nhưng lại luôn luôn nhớ lời cha mẹ dạy, tại lúc nguy hiểm nhất giữa cái sống và cái chết, cái đúng cái sai, trong cuộc đời. Cha mẹ lúc đó thật sự là bệ phóng cho đứa con.

Tôi nhớ những năm cuối 1990, thời gian đó, Ngô Thanh Vân mới về Việt Nam làm người mẫu, rồi đi diễn cho các show ca nhạc, lại giành thời gian đi học ... Photoshop.

Lúc đó, mỗi buổi chiều thứ 2-4-6, con hẻm nhà tôi rộn ràng, người đứng ngoài đường đợi, người thì lén nhìn từ trong nhà qua khung cửa sổ, để được nhìn thấy một người, không phải Ngô Thanh Vân mà là ... Lam Trường, một ca sỹ nỗi tiếng. Mỗi chiều có lớp, anh chở Vân trên chiếc Spacy, cả 2 đều bịt khẩu trang, đến nhà tôi, để Vân học Photoshop. Thỉnh thoảng, tôi thấy có người hâm mộ chạy theo xe anh, khi dừng trước nhà tôi, chỉ cần được vỗ vai anh Trường rồi chạy tuốt. Biết ý, tôi thường mở sẵn cửa rào, để Trường chạy thẳng xe vào nhà.



Trường vào nhà, sau khi chào hỏi vài câu, ra phía sau nhà ngồi xem tivi chờ lớp học kết thúc, mà tôi nhớ lúc đó đang mùa bóng đá. Sau khi Vân học xong, Trường chở về, ròng rã như vậy suốt 3 tháng. Có lần, Vân đến lớp vội vã, mặc luôn cả trang phục đang diễn, cho kịp buổi học, cho thấy sự quyết tâm theo đuổi việc học của cô ta. Tính cách này thể hiện lại trong phim Hai Phượng, thông qua tính cách của nhân vật chính và việc dạy dỗ đứa con gái mới lớn trong phim.

Thời gian trôi qua, mỗi người ngụp lặn trong số phận của mình, và tôi lại có dịp thấy Ngô Thanh Vân trên thị trường phim nước Mỹ. Chúc mừng sự thành công này.

Không có nhận xét nào :