Chủ nghĩa tập thể đặt quyền và lợi ích tập thể lên trên quyền và lợi ích cá nhân, do đó trong bất kỳ hoàn cảnh cụ thể nào, quyền và lợi ích cá nhân phải hy sinh cho lợi ích của tập thể. Lý lẽ này nghe có vẻ hợp lý, và cũng hợp lý khi nghĩ, một cá nhân làm sao bằng một tập thể. Nhưng xem xét kỹ nó thật độc ác. Ví dụ, một lãnh đạo của một tập thể lái xe cán chết một người (vô tình hay cố ý), ai cũng thấy đó là tội ác, nhưng nếu bắt ông này đi tù sẽ ảnh hưởng lợi ích tập thể (ví dụ danh tiếng, đạo đức của tập thể), vì vậy cái tập thể đó sẽ phớt lờ một nhân mạng chết oan.
Đây là chuyện thật, còn nhớ việc chủ quán cà phê Xin chào bị khởi tố vì chậm đăng ký kinh doanh đã khiến dư luận dậy sóng. Sau đó là phát biểu của ông tướng công an, “vụ việc nhỏ như cái móng tay, không nên tốn thời gian, công sức, bút mực…” Thực chất, ông tướng công an này dùng kiểu lý luận của chủ nghĩa tập thể mà ông đang là đại diện cho tập thể đó.
Cái đáng sợ nhất là khi cái tập thể đó lại đồng nhất với quốc gia dân tộc, ví dụ như họ nói yêu tổ quốc là yêu chủ nghĩa xã hội (đồng nhất tổ quốc với chủ nghĩa xã hội), hoặc họ nói chống đảng là phản bội tổ quốc (đồng nhất đảng với tổ quốc).... thì không còn quyền và lợi ích cá nhân nào có thể so sánh được với cái lợi ích của tập thể đó, cái đảng đó nữa. Song song với đó, là cái ác phát triển đồng hành với mớ lý luận này.
Người theo chủ nghĩa tập thể càng bảo thủ thì càng tôn trọng nguyên tắc này: tập thể luôn luôn đúng và cá nhân không bằng tập thể. Vì vậy, không khó khăn gì để giải thích tại sao ông Trọng vẫn không quan tâm hay phát biểu gì về những tác hại mà Formosa đã gây ra, bởi vì ông còn nhiều việc phải làm cho cái tập thể này sau đại hội, mà theo lôgich của ông, nó quan trọng hơn nhân mạng con người. Và rồi, sau khi mọi thứ đã ổn định theo ý ông (hay tập thể của ông), ông phát biểu tổng kết, "Sự cố cá chết bất thường gây khó khăn công tác bầu cử". Một phát biểu lạnh tanh, như những con cá chết, đối với số phận con người, nhưng vinh quang, vĩ đại với cái tập thể của ông. Nó cho thấy người dân các tỉnh này có chết hết thì vẫn không quan trọng bằng công việc của ông và của cái tập thể này đang làm. Tôi lại nghĩ, bầu trời này mà có sập, ai chết mặc họ, ông cũng chỉ lo cứu cái đảng của ông mà thôi.
Lịch sử cho thấy, những cuộc chiến tranh của những người cộng sản từ Liên Xô, Trung Quốc tới Việt Nam, nướng quân, liều mạng (mà ngày nay gọi là khủng bố), là yếu tố được tuyên truyền, khuyến khích để giành thắng lợi. Để rồi khi đối mặt với nhau họ tiếp tục cải tạo, đấu tố, chống xét lại, đe doạ, tù đày bất kỳ ai, thậm chí "lỡ lời", để tạo sự đồng thuận trong sợ hãi. Tất cả, phải chăng nó cũng xuất phát từ nguyên tắc của chủ nghĩa tập thể: Quyền và lợi ích cá nhân, kể cả sinh mạnh, phải hy sinh cho tập thể?
Và như vậy, đối với cái tập thể này, mạng người chỉ như cái móng tay.

Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét