Năm 1990 tôi đi mua nhà. Điều kiện sở hữu nhà là phải có hộ khẩu tại Thành phố và một tờ giấy xác nhận của phường, nơi căn nhà đang toạ lạc, rằng tôi không có căn nhà nào khác. Tờ giấy đó cũng tự khai, và chủ tịch phường chứng nhận, không có bất kỳ cách nào để kiểm tra tính đúng đắn của nó.
Sau khi cung cấp đủ giấy tờ, người mua và người bán ra Uỷ Ban Quận chứng nhận việc mua bán, rồi đóng lệ phí trước bạ là xong. Không có bất kỳ sổ hồng hay sổ đỏ nào, và cũng không có công chứng như bây giờ. Nghĩa là không có bất kỳ cách nào kiểm tra sở hữu hợp pháp của người bán, mà chỉ người mua và người bán tin nhau.
Nói vậy để thấy rằng, thời đó Việt Nam chưa có luật về sở hữu nhà ở và đất ở. Và chính quyền cũng nhìn ra sự bất cập về giá nhà ở và đất ở, nên chỉ thị cho các cấp địa phương làm cách nào đó để ngăn chặn đầu cơ, vẫn đến mỗi nơi một kiểu làm và không tránh khỏi có sự hối lộ của nhà đầu cơ. Mọi giấy tờ mua bán, chỉ dựa trên niềm tin mà không có cách gì để kiểm tra và xử lý khi có gian lận. Và nếu có hối lộ, thì cũng chỉ chút đỉnh tiền trà nước, chắc chắn là không thể so sánh như bây giờ (tôi đoán vậy).
Kể như vậy để thấy rằng, vụ TVB chính là bài học (hay sự trả giá) cho chính sách mò mẫm mở cửa đón đầu tư nước ngoài, mà trước tiên là kêu gọi đầu tư từ Việt Kiều. Khi chưa có luật doanh nghiệp và luật đầu tư, cũng như khi luật pháp và sự thực thi luật chưa liên thông với quốc tế, các bên đều có thể lợi dụng và bị lợi dụng, mà chữ "đục nước béo cò" là rõ nhất, để chỉ những người liên quan trong trường hợp này.
Thời đó nhà đất có thể nói rẻ như bèo, nếu so với xe máy hay các mặt hàng điện tử như tivi, đầu máy,... Tôi nhớ căn nhà tại Phú Nhuận chỉ 11 cây vàng, trong khi chiếc Dream Thái đập thùng ở Campuchia chở về đã là 6 cây vàng. Lý do, ai cũng biết, đó là do chính sách cấm vận của Mỹ. Những người như TVB mang 2 triệu đôla cùng 96 ký vàng về đầu tư ở Việt Nam, chắc sẽ biết bỏ tiền vào đâu, và chắc chắc không phải kinh doanh giò chả.
Cũng nói thêm, sau 2 lần đổi tiền, người Việt Nam thời đó không còn tiền để tiêu. Các hàng hoá có giá trị thường được qui ra vàng hay đôla. Và nghịch lý là không có đôla để mua hàng nước ngoài (thật ra, cũng không được nhập hàng vì bị cấm vận), nên hàng ngoại nào cũng xem là có giá trị. Tất cả xe máy, tủ lạnh, tivi, máy giặt là từ nghĩa địa đồ phế thải của các nước như Nhật, Hong Kong, hay Singapore, và nghề kiếm ra tiền và thể hiện đẳng cấp nhất lại là thuỷ thủ tàu viễn dương.
Với tình hình như vậy, thì không có ngành sản xuất nào có thể làm gia tăng nhanh chóng số vốn của nhà đầu tư, trừ khai thác tài nguyên, mà cụ thể là đất đai. Tôi thích ví von, nếu Trump đạt thoả thuận với Kim Jong Un, chỉ cần qua Triều Tiên mua vài công đất để đó (chắc chắn đang rẻ như bèo), chừng 5 năm sau giá sẽ tăng gấp 10, không cần phải làm gì cả. Trừ khi gã họ Kim đã học được bài học từ Việt Nam.
Theo trang tin VOA:
"Về nước, ông bắt tay vào kinh doanh trong nhiều lĩnh vực: khách sạn, thủy hải sản, xuất khẩu, nông sản, rau quả, trồng rừng… Nhưng chiến lược nhất, có lẽ là lãnh vực đất đai, vì theo như lời ông, “tôi có những bài toán lâu dài chứ không phải như Việt Nam nói là kinh doanh địa ốc”. Cứ như thế, trong vòng hơn 6 năm, giá trị số vốn ban đầu ông Bình đưa về Việt Nam được nhân lên hơn 8 lần.
...
Báo Công An Nhân Dân ngày 6/6/2005 cho biết đến ngày ông Bình bị Cơ quan An ninh Điều tra tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu bắt giữ (5/12/1996), ông nắm trong tay 11 căn nhà, 114 nền nhà và 2.847.745 m2 đất."
Sau 6 năm đồng vốn nhân lên 8 lần, chỉ có thể qui ra từ sở hữu đất đai.
Cũng nhớ, một thời ồn ào Phú Mỹ Hưng trốn thuế, cũng là hậu quả của chính sách đất đai không theo kịp với chính sách mở cửa cho đầu tư nước ngoài. Và cứ như vậy, nhiều đại gia VN ngày nay cũng phất lên từ đất đai xuất phát từ những năm 1990. Nói vậy, nhưng không thiếu người thua trắng như Minh Phụng Epco hay Liên Khui Thìn. Kẻ thắng người thua, cho những ai lợi dụng sự nhá nhem của luật pháp. Nó là như vậy!


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét