Năm 1990, tôi mua căn nhà nhỏ đầu tiên trong con hẻm Huỳnh Văn Bánh, Phú Nhuận, chung vách một căn nhà mặt tiền nhận đặt heo quay. Bạn không thể tưởng tượng nó khủng khiếp như thế nào. Khoảng 1 giờ sáng, bạn sẽ nghe tiếng heo kêu rên thảm thiết, và rồi tiếp theo là mùi khói nung của than và củi, rồi mùi cháy khét của thịt và mở có kèm ngũ vị hương ướp heo quay. Tiếng xèo xèo của mở rớt vào lửa lê thê đến gần sáng, trước khi mọi thứ trở lại bình thường. Đó là tôi chưa kể, cứ khoảng 30 phút có tiếng khua của dao, thớt, nồi niêu, như có một trận đánh đang diễn ra.
Thời đó, nhà không kín cổng như bây giờ, nên mọi tiếng động và mùi vị của nhà bên tôi đều nghe rõ. Đường HVB như con đường làng, không tráng nhựa, đá lồi lõm lổm chổm. Mỗi ngày đi làm về, tôi hầu như phải ngang qua căn nhà nhận đặt heo quay này, trước khi vào nhà tôi. Trong một lần về nhà hơi khuya, tôi có cảm giác sát khí từ trong căn nhà này xong ra, như muốn xô ngã tôi ra khỏi chiếc cup 81, và tôi đã ngã thật không dưới một lần. Sống chưa đầy năm tôi phải bán căn nhà này và mua một căn nhà ở chỗ khác cũng trên đường HVB. Từ đó, tôi hầu như không quan tâm vì đến căn nhà này nữa.
Nhưng số tôi mua nhà gần lò mổ. Căn nhà thứ hai này lại gần lò mổ của Vissan, tuy nhiên, sau đó tôi nghe hàng sớm nói, Vissan sẽ dời lò mổ này vào khu công nghiệp Tân Bình. Tôi tạm an cư. Có chăng những con ma heo có còn lởn vởn sau khi Vissan di dời hay không?
Vật đổi sao dời, những căn nhà ở khu vực này giờ đã xây cao lên, có nơi thành cao ốc và đang kinh doanh sầm uất.
Trong lần về VN vừa rồi, buổi tối tôi thường đi bộ lang thang gần khách sạn tôi ở, cũng là gần căn nhà cũ này. Một lần đi ngang căn nhà "nhận đặt heo quay", tôi thấy tấm bảng hiệu vẫn như cũ. Vẫn căn nhà đó, không xây mới, sửa sang, mặc dù xung quanh nó mọi thứ đã thành những căn nhà cao tầng. Tôi đứng lại tại một góc khuất nhìn vào trong. Vẫn ông chủ nhà đó, ngồi im thin thít, thỉnh thoảnh quơ tay đập đập vài con muỗi, rồi cầm cây quạt giấy quạt phành phạch. Một hình ảnh của 28 năm trước mà tôi quen thuộc. Mọi thứ trong nhà như cũ, chỉ có người chủ có vẻ yếu ớt, già nua hơn. Tôi tự hỏi những con ma heo của 28 năm trước, bây giờ ra sao? Chúng đã đi đầu thai rồi hay còn lởn vởn đâu đây và không thay đổi như người chủ này. Nếu những con ma heo là có thật, chắc chắn đây là nơi chứa nhiều âm hồn nhất.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét