Người ta bảo Obama được yêu thích do ông là Tổng thống Hợp chủng quốc Hoa kỳ.
Đúng mà không đúng. Không ai phủ nhận Tổng thống Hợp Chủng quốc Hoa kì là một trong vài nhân vật quyền lực nhất thế giới. Tuy nhiên, ở vị trí ấy mà được yêu thích thì kể cũng khó, người yêu thì lắm, mà kẻ ghét cũng nhiều. Đa phần là người ta sợ, chứ yêu thích thì phải xem đã.
Trước đây, Bill Clinton cũng giành được nhiều tình cảm từ người dân Việt nam, nhưng sự cuồng nhiệt mà người dân Việt nam dành cho ông vẫn còn kém hơn một bậc so với Obama. Có một lí do dự phần vào việc ấy, đó là quan hệ Việt nam – Trung quốc hiện nay xấu hơn rất nhiều so với thời Clinton, và vai trò của Mỹ trong việc giải quyết xung đột ở Biển Đông hiện nay cũng lớn hơn rất nhiều.
Là một chính khách hàng đầu thế giới, nhưng Obama lại thể hiện một sự chân tình, tạo cho người đối diện sự tin tưởng. Trên thực tế, ông chưa làm điều gì tổn hại đến niềm tin mà người ta dành cho ông. Ông tạo cho người ta cảm giác ông luôn thẳng thắn và trung thực.
Nhiều người cho rằng ông chẳng làm gì ra hồn trong 8 năm cầm quyền. Tôi không nghĩ như vậy. Ông đã thay đổi nước Mỹ. Ngũ Giác Đài không còn là trung tâm phát động chiến tranh của thế giới. Ông đã nhìn xa hơn những cuộc tranh chấp ở khu vực Trung Đông, chấp nhận đặt một số lợi ích kinh tế trước mắt vào thế bị thách thức, để thể hiện sự cương quyết với chủ nghĩa bành trướng của Trung quốc ở Biển Đông.
Ông sẵn sàng tiếp một Tổng bí thư đảng cộng sản Việt nam, vừa đối nghịch về ý thức hệ, vừa là cựu thù với nước Mỹ, ở phòng bầu dục, chỉ để duy trì một sự liên kết, tạo ra một hệ thống đủ mức hiệu quả để ngăn chặn sự bành trướng của Trung quốc, mối đe doạ lớn nhất, nguy hiểm nhất đối với các giá trị Mỹ.
Không cần chiến tranh, không cần đổ máu, ông đã đẩy nước Nga vào tình thế khốn đốn, đẩy Venezuela đến điểm tới hạn của sự thay đổi chế độ chính trị. Không tốn viên đạn nào, ông quảng bá giá trị Mỹ ở Cuba, và bây giờ, người Việt nam phát cuồng lên vì ông.
Hai lần đọc diễn văn ở Việt nam, ông đều không cầm bất cứ mẩu giấy nào, không cắm cúi đọc hoặc chú ý đến những lời nhắc, mà nhìn thẳng vào cử toạ. Nhưng nội dung những phát biểu của ông có thể nói là súc tích và đầy đủ các vấn đề được quan tâm, từ quá khứ đến tương lai, từ chính trị đến giáo dục, từ chủ quyền lãnh thổ đến nhân quyền...
Bằng việc biến cuộc chiến tranh đau thương giữa hai nước thành một bài học lịch sử, ông đã khéo léo đề cập đến sự cần thiết phải vượt qua những đau thương của cả hai phía. Các nhà lãnh đạo cộng sản Việt nam nhận được cam kết tôn trọng chủ quyền từ ông khi ông nhắc đến bài thơ thần của Lý Thường Kiệt. Hai câu Kiều cuối cùng chắc là đủ làm yên lòng ông Nguyễn Phú Trọng.
Người dân Việt nam thấy mình được đề cao khi ông nhắc đến Hai Bà Trưng, Nguyễn Du, Phan Chu Trinh, và những gương mặt của thời hiện đại như Trịnh Công Sơn, Ngô Bảo Châu. Không cố gắng thể hiện vị thế quyền lực hàng đầu, ông thể hiện sự quan tâm đến cốt lõi của vấn đề.
Ông đã thành công trong việc thể hiện, ông là bạn của mọi người. Động tác chào mấy con cá khi chấm dứt việc cho cá ăn của ông cho thấy ông thực sự quan tâm tới người đối diện. Cho dù chỉ là mấy con cá thôi, nhưng ông đối xử với chúng như những người bạn, tôn trọng chúng.
Chỉ với một động tác nhỏ, không có vẻ diễn chút nào, nói theo cách của ông, là ông đã chạm đến trái tim của những người dân Việt nam. Họ cảm nhận một tình bạn, họ tin tưởng ông. Có lẽ chính Obama cũng phải ngạc nhiên với sự nồng nhiệt mà người dân Sài gòn dành cho ông. Ồn ào, náo nhiệt và đông đúc hơn cả Hà nội.
Không hi vọng rằng có một nhà lãnh đạo Việt nam nào đó có thể hùng biện như ông. Nhưng mong rằng, ông sẽ truyền cho những lãnh đạo Việt nam sự chân thành, trung thực, và tôn trọng người dân, để họ có thể nhận được một phần sự tôn trọng mà người dân giành cho ông.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét