Ngày xưa, có một nhà khoa học tài giỏi, mà đã từng tạo ra phản ứng hoá học phù thuỷ nổi bật hơn so với bất kỳ một nhà hoá học nào.
Ông đã để lại phòng thí nghiệm của mình trong sự chăm sóc của các trợ lý, rửa sạch các hóa chất từ tay ông, và hỏi cưới một người phụ nữ xinh đẹp. Vào thời gian này, một khám phá khoa học mới như khám phá ra điện, như là mở cánh cửa vào lãnh vực của phép lạ. Không là bất thường, khi có sự ganh tị giữa tình yêu giành cho khoa học với tình yêu giành cho một người phụ nữ.
Tên của nhà khoa học là Aylmer. Ông ấy hoàn toàn hiến dâng chính mình để nghiên cứu khoa học mà không hề suy giảm tình yêu thứ hai. Tình yêu của ông cho người vợ trẻ mạnh mẽ hơn trong hai loại tình cảm này, nếu tình yêu đó gắn liền với tình yêu khoa học.
Một kết hợp như vậy xảy ra, sẽ cho kết cuộc thật sự đáng ngưỡng mộ. Nhưng một ngày, rất sớm sau khi cưới nhau, Aylmer nhìn vợ với biểu hiện bồn chồn.
"Georgiana," ông nói, "Em đã bao giờ nghĩ rằng vết bớt trên má của em có thể được gỡ bỏ không"?
"Không," cô mỉm cười. Nhưng nhìn thấy mức độ nghiêm trọng trong câu hỏi của chồng, cô nói, "Cái bớt này đã được coi như một nét duyên dáng mà em chỉ đơn giản hình dung nó như vậy."
"Nó có thể hiện diện trên gương mặt khác," người chồng trả lời, "nhưng không trên mặt của em. Không được em yêu, tạo hoá ban cho em hoàn hảo, nên khiếm khuyết nhỏ này gây sốc anh, như là một dấu hiệu của sự không hoàn hảo nhỏ."
"Gây sốc anh!" Georgiana khóc, tổn thương sâu sắc. Khuôn mặt cô ửng đỏ và cô bật khóc. "Vậy tại sao anh cưới em? Anh không thể yêu những gì gây sốc cho anh!"
Chúng ta phải giải thích rằng ở giữa má trái của Georgiana có một vết bớt, sâu trong làn da của cô. Nó thường là màu đỏ đậm. Khi Georgiana đỏ mặt, vết bớt này trở nên khó nhìn thấy. Nhưng khi cô trở nên nhợt nhạt, cái bớt này như một vết đỏ trên tuyết. Vết bớt này đến và đi theo cảm xúc trong trái tim cô.
Vết bớt này có hình dạng như một bàn tay rất nhỏ của con người. Những người yêu thích cô trong quá khứ, đã nói rằng đó là bàn tay của một nàng tiên huyền diệu đã chạm vào mặt cô, khi cô được sinh ra. Nhiều quý ông đã mạo hiểm mạng sống của mình vì niềm vinh dự cho việc hôn bàn tay huyền bí đó.
Nhưng những người khác có ý kiến khác. Một số phụ nữ nói bàn tay đỏ đó phá hủy hoàn toàn vẻ đẹp của Georgiana.
Những người đàn ông không ca ngợi vết bớt này, đơn giản là muốn nó biến mất, để họ không nhìn thấy nó. Sau khi kết hôn, Aylmer phát hiện ra rằng đây là tình huống dính líu đến bản thân ông ta.
Nếu Georgiana ít đẹp, có thể Aylmer cảm thấy tình yêu tăng lên bởi sự xinh xắn của bàn tay nhỏ này. Nhưng vì cô ta là hoàn hảo như vậy, ông ta nhận thấy cái bớt trở nên thật là khó chịu.
Aylmer xem cái bớt này như là một dấu hiệu của nỗi buồn, bệnh tật và cái chết còn sót lại của người vợ. Sớm sau đó, cái bớt này gây cho ông ta nhiều đau đớn hơn là vẻ đẹp của Georgiana, vẻ đẹp đã từng mang lại hạnh phúc cho ông ta.
Trong giai đoạn đáng lẽ hạnh phúc nhất của họ, Aylmer chỉ duy nhất nghĩ về chủ đề tai hại này. Mỗi buổi sáng, Aylmer mở mắt nhìn khuôn mặt của vợ và nhận ra dấu hiệu của sự không hoàn hảo. Khi họ ngồi bên nhau vào buổi tối gần lò sưởi, ông ta nhìn vào cái bớt.
Georgiana sớm bắt đầu sợ cái nhìn của ông ta. Nét mặt của ông ta làm cho khuôn mặt của cô nhạt đi. Và cái bớt lộ ra như một viên ngọc đỏ trên hòn đá trắng.
"Aylmer yêu, anh có nhớ giấc mơ đêm qua về cái bớt đáng ghét này không?" cô hỏi với một nụ cười yếu ớt.
"Không! Không bất cứ điều gì!" Aylmer trả lời, ngạc nhiên.
Khi trí óc trong tâm trạng buồn, giấc ngủ không thể kiểm soát được cơn ác mộng và cho phép cơn ác mộng này tự do đoạn tuyệt với những bí mật của nó. Bây giờ Aylmer nhớ lại giấc mơ. Ông ta đã mơ, ông cùng với người trợ lý, Aminadab, cố gắng để loại bỏ cái bớt bằng phẩu thuật. Nhưng càng đưa con dao vào sâu, bàn tay nhỏ càng chìm sâu, cho đến khi nó bị giữ chặt trong trái tim của Georgiana.
Aylmer cảm thấy tội lỗi khi nhớ lại giấc mơ này.
"Aylmer," Georgiana nói, "Em không biết cái giá phải trả cho cả hai chúng ta để loại bỏ cái bớt này. Loại bỏ nó có thể làm biến dạng khuôn mặt của em hoặc gây tổn hại sức khỏe của em."
"Georgiana yêu quý, anh đã suy nghĩ nhiều về đề tài này," Aylmer nói. "Anh chắc chắn rằng nó có thể được gỡ bỏ."
"Chúng ta hãy nỗ lực thực hiện mặc cho bất kỳ rủi ro", Georgiana nói. "Cuộc sống không đáng sống, khi cái bớt đáng ghét này làm cho em là một thứ kinh hoàng của anh. Anh có hiểu biết khoa học sâu sắc và làm những khám phá tuyệt vời. Hãy hủy bỏ cái bớt nhỏ này vì sự yên bình của anh và của em."
"Vợ yêu," Aylmer khóc, "Không nghi ngờ sức mạnh của anh. Anh đã sẵn sàng để làm cho gò má bên này hoàn hảo như gò má bên kia."
Chồng của cô hôn nhẹ nhàng lên má phải của cô, phía không có bàn tay màu đỏ.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng đi đến phòng thí nghiệm của Aylmer, nơi ông đã làm tất cả những khám phá nổi tiếng. Georgiana ở trong một căn phòng xinh đẹp, ông đã chuẩn bị gần đó, trong khi ông làm việc không biết mệt mỏi trong phòng thí nghiệm của ông. Từng lần một, Aylmer thử một loạt các thí nghiệm mạnh mẽ trên người vợ. Nhưng cái bớt vẫn còn đó.
Georgiana chờ đợi trong phòng của cô. Cô đọc hết các ghi chép về các thí nghiệm khoa học của ông. Cô không thể không thấy rằng nhiều thí nghiệm của ông đã kết thúc trong thất bại. Cô quyết định tự cô quan sát nhà khoa học này tại nơi làm việc.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Georgiana, khi vào phòng thí nghiệm, là lò nóng. Từ lượng bồ hóng bám trên lò, nó dường như đã đang đun nấu một thời gian rất dài. Cô nhìn thấy máy móc, ống, trục lăn và các loại hộp đựng khác cho các thí nghiệm hóa học. Nhưng cái thu hút nhất sự chú ý của cô chính là Aylmer. Ông ta trông rất lo lắng và nhợt nhạt như xác chết, khi ông ta đang chuẩn bị một chất lỏng.
Georgiana nhận ra chồng cô đã che dấu sự căng thẳng và sợ hãi.
"Đừng xem thường em, rằng anh không thể thành thật về những rủi ro chúng ta đang làm," cô nói. "Em sẽ uống bất cứ thứ gì anh làm cho em, ngay cả khi nó là chất độc."
"Em yêu, không có gì phải giấu," Aylmer nói. "Anh sẽ đưa cho em hóa chất mạnh mẽ, đủ để thay đổi toàn bộ hệ thống thân thể của em. Chỉ có một điều còn lại là thử, và nếu thất bại, chúng ta bị hủy hoại!"
Ông ta dẫn cô trở lại phòng, nơi cô chờ đợi thêm một lần nữa, một mình với những suy nghĩ của cô. Cô hy vọng rằng chỉ trong một khoảnh khắc cô có thể đáp ứng những lý tưởng cao nhất của chồng. Nhưng cô nhận ra rằng tâm trí của ông sẽ mãi mãi tiến triển, luôn luôn đòi hỏi phải có một cái gì đó mới hơn, tốt hơn và hoàn hảo hơn.
Vài giờ sau đó, Aylmer trở lại mang theo một ly pha lê với một chất lỏng không màu bên trong.
"Phản ứng hóa học đã hoàn hảo," ông nói. "Trừ khi tất cả hiểu biết khoa học của anh lừa anh, nó không thể thất bại."
Để kiểm tra chất lỏng này, ông bỏ một giọt chất lỏng vào trong đất của một cây hoa chết, đang trồng trong một lọ đặt trong phòng. Trong chốc lát, cây này trở nên khỏe mạnh và lá xanh trở lại.
"Em không cần chứng minh," Georgiana lặng lẽ nói. "Hãy đưa em cái ly. Em hạnh phúc để đặt cuộc sống của em trong bàn tay của anh." Cô uống hết chất lỏng này và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Aylmer ngồi bên cạnh vợ, quan sát cô và ghi chép. Ông ghi chép tất cả mọi thứ - hơi thở của cô, sự chuyển động của mí mắt. Ông nhìn chằm chằm vào cái bớt. Và từ từ, từng hơi thở đến và đi, cái bớt mất dần độ sáng của nó.
"Trời đất! Nó gần như biến mất," Aylmer nói. "Thành công! Thành công!"
Ông mở màn cửa sổ để nhìn thấy khuôn mặt cô trong ánh sáng ban ngày. Cô rất nhợt nhạt. Georgiana mở mắt ra và nhìn vào gương chồng cô đang giữ. Cô cố gắng mỉm cười khi nhìn thấy cái bớt đang trơ trụi.
"Aylmer tội nghiệp của em," cô nói nhẹ nhàng. "Anh đã đặt mục tiêu quá cao. Với một cảm giác rất cao và trong sáng như vậy, anh đã từ bỏ thứ tốt nhất trên đời có thể có. Em đang chết, anh yêu."
Đó là sự thật. Bàn tay trên khuôn mặt gắn liền với cuộc sống của cô. Khi vệt màu cuối cùng biến mất khỏi má, cô cũng trút hơi thở cuối cùng.
Bị mù quáng bởi sự thiếu hoàn hảo vô nghĩa và một mục tiêu không thể, Aylmer đã vứt bỏ cuộc sống của người vợ và, với nó, là cơ hội cho hạnh phúc của ông ta. Trong cố gắng để cải thiện người vợ yêu của mình, ông ta đã không nhận ra rằng cô ta đã là rất hoàn hảo.
Dịch từ bản tiếng Anh:
http://thoughtschile.blogspot.com/2015/07/the-birthmark-by-nathaniel-hawthorne.html
Trong giai đoạn đáng lẽ hạnh phúc nhất của họ, Aylmer chỉ duy nhất nghĩ về chủ đề tai hại này. Mỗi buổi sáng, Aylmer mở mắt nhìn khuôn mặt của vợ và nhận ra dấu hiệu của sự không hoàn hảo. Khi họ ngồi bên nhau vào buổi tối gần lò sưởi, ông ta nhìn vào cái bớt.
Georgiana sớm bắt đầu sợ cái nhìn của ông ta. Nét mặt của ông ta làm cho khuôn mặt của cô nhạt đi. Và cái bớt lộ ra như một viên ngọc đỏ trên hòn đá trắng.
"Aylmer yêu, anh có nhớ giấc mơ đêm qua về cái bớt đáng ghét này không?" cô hỏi với một nụ cười yếu ớt.
"Không! Không bất cứ điều gì!" Aylmer trả lời, ngạc nhiên.
Khi trí óc trong tâm trạng buồn, giấc ngủ không thể kiểm soát được cơn ác mộng và cho phép cơn ác mộng này tự do đoạn tuyệt với những bí mật của nó. Bây giờ Aylmer nhớ lại giấc mơ. Ông ta đã mơ, ông cùng với người trợ lý, Aminadab, cố gắng để loại bỏ cái bớt bằng phẩu thuật. Nhưng càng đưa con dao vào sâu, bàn tay nhỏ càng chìm sâu, cho đến khi nó bị giữ chặt trong trái tim của Georgiana.
Aylmer cảm thấy tội lỗi khi nhớ lại giấc mơ này.
"Aylmer," Georgiana nói, "Em không biết cái giá phải trả cho cả hai chúng ta để loại bỏ cái bớt này. Loại bỏ nó có thể làm biến dạng khuôn mặt của em hoặc gây tổn hại sức khỏe của em."
"Georgiana yêu quý, anh đã suy nghĩ nhiều về đề tài này," Aylmer nói. "Anh chắc chắn rằng nó có thể được gỡ bỏ."
"Chúng ta hãy nỗ lực thực hiện mặc cho bất kỳ rủi ro", Georgiana nói. "Cuộc sống không đáng sống, khi cái bớt đáng ghét này làm cho em là một thứ kinh hoàng của anh. Anh có hiểu biết khoa học sâu sắc và làm những khám phá tuyệt vời. Hãy hủy bỏ cái bớt nhỏ này vì sự yên bình của anh và của em."
"Vợ yêu," Aylmer khóc, "Không nghi ngờ sức mạnh của anh. Anh đã sẵn sàng để làm cho gò má bên này hoàn hảo như gò má bên kia."
Chồng của cô hôn nhẹ nhàng lên má phải của cô, phía không có bàn tay màu đỏ.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng đi đến phòng thí nghiệm của Aylmer, nơi ông đã làm tất cả những khám phá nổi tiếng. Georgiana ở trong một căn phòng xinh đẹp, ông đã chuẩn bị gần đó, trong khi ông làm việc không biết mệt mỏi trong phòng thí nghiệm của ông. Từng lần một, Aylmer thử một loạt các thí nghiệm mạnh mẽ trên người vợ. Nhưng cái bớt vẫn còn đó.
Georgiana chờ đợi trong phòng của cô. Cô đọc hết các ghi chép về các thí nghiệm khoa học của ông. Cô không thể không thấy rằng nhiều thí nghiệm của ông đã kết thúc trong thất bại. Cô quyết định tự cô quan sát nhà khoa học này tại nơi làm việc.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Georgiana, khi vào phòng thí nghiệm, là lò nóng. Từ lượng bồ hóng bám trên lò, nó dường như đã đang đun nấu một thời gian rất dài. Cô nhìn thấy máy móc, ống, trục lăn và các loại hộp đựng khác cho các thí nghiệm hóa học. Nhưng cái thu hút nhất sự chú ý của cô chính là Aylmer. Ông ta trông rất lo lắng và nhợt nhạt như xác chết, khi ông ta đang chuẩn bị một chất lỏng.
Georgiana nhận ra chồng cô đã che dấu sự căng thẳng và sợ hãi.
"Đừng xem thường em, rằng anh không thể thành thật về những rủi ro chúng ta đang làm," cô nói. "Em sẽ uống bất cứ thứ gì anh làm cho em, ngay cả khi nó là chất độc."
"Em yêu, không có gì phải giấu," Aylmer nói. "Anh sẽ đưa cho em hóa chất mạnh mẽ, đủ để thay đổi toàn bộ hệ thống thân thể của em. Chỉ có một điều còn lại là thử, và nếu thất bại, chúng ta bị hủy hoại!"
Ông ta dẫn cô trở lại phòng, nơi cô chờ đợi thêm một lần nữa, một mình với những suy nghĩ của cô. Cô hy vọng rằng chỉ trong một khoảnh khắc cô có thể đáp ứng những lý tưởng cao nhất của chồng. Nhưng cô nhận ra rằng tâm trí của ông sẽ mãi mãi tiến triển, luôn luôn đòi hỏi phải có một cái gì đó mới hơn, tốt hơn và hoàn hảo hơn.
Vài giờ sau đó, Aylmer trở lại mang theo một ly pha lê với một chất lỏng không màu bên trong.
"Phản ứng hóa học đã hoàn hảo," ông nói. "Trừ khi tất cả hiểu biết khoa học của anh lừa anh, nó không thể thất bại."
Để kiểm tra chất lỏng này, ông bỏ một giọt chất lỏng vào trong đất của một cây hoa chết, đang trồng trong một lọ đặt trong phòng. Trong chốc lát, cây này trở nên khỏe mạnh và lá xanh trở lại.
"Em không cần chứng minh," Georgiana lặng lẽ nói. "Hãy đưa em cái ly. Em hạnh phúc để đặt cuộc sống của em trong bàn tay của anh." Cô uống hết chất lỏng này và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Aylmer ngồi bên cạnh vợ, quan sát cô và ghi chép. Ông ghi chép tất cả mọi thứ - hơi thở của cô, sự chuyển động của mí mắt. Ông nhìn chằm chằm vào cái bớt. Và từ từ, từng hơi thở đến và đi, cái bớt mất dần độ sáng của nó.
"Trời đất! Nó gần như biến mất," Aylmer nói. "Thành công! Thành công!"
Ông mở màn cửa sổ để nhìn thấy khuôn mặt cô trong ánh sáng ban ngày. Cô rất nhợt nhạt. Georgiana mở mắt ra và nhìn vào gương chồng cô đang giữ. Cô cố gắng mỉm cười khi nhìn thấy cái bớt đang trơ trụi.
"Aylmer tội nghiệp của em," cô nói nhẹ nhàng. "Anh đã đặt mục tiêu quá cao. Với một cảm giác rất cao và trong sáng như vậy, anh đã từ bỏ thứ tốt nhất trên đời có thể có. Em đang chết, anh yêu."
Đó là sự thật. Bàn tay trên khuôn mặt gắn liền với cuộc sống của cô. Khi vệt màu cuối cùng biến mất khỏi má, cô cũng trút hơi thở cuối cùng.
Bị mù quáng bởi sự thiếu hoàn hảo vô nghĩa và một mục tiêu không thể, Aylmer đã vứt bỏ cuộc sống của người vợ và, với nó, là cơ hội cho hạnh phúc của ông ta. Trong cố gắng để cải thiện người vợ yêu của mình, ông ta đã không nhận ra rằng cô ta đã là rất hoàn hảo.
Dịch từ bản tiếng Anh:
http://thoughtschile.blogspot.com/2015/07/the-birthmark-by-nathaniel-hawthorne.html

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét